Tế đàn đầy phàm ảnh, đủ loại tài nguyên trân quý đến cực điểm, mỗi một loại đều là kỳ trân của thiên hạ, cũng bày ra dọc theo quỹ đạo nào đó, như là đang bày biện cống phẩm vậy.
Sau khi ba người rơi xuống, một viên bảo châu đang đứng lơ lửng, ở vị trí trên không của ba người.
Bảo châu cực kỳ đặc thù, giống như không chân thật vậy, huyễn hoá tiêu tan ảo ảnh, ngưng thực từ hư ảo, lại từ ngưng thực hóa thành hư ảo, hư và thực không ngừng luân phiên hiện ra.
Rũ xuống nhè nhẹ từng tia, từng sợi ánh sáng, giống như lọng che vậy, bao phủ ba người Đậu Trường Sinh ở trong đó, trên đường ba người đi tới đây lại không có bất cứ sự biến hóa nào, thế cho nên đã đi thẳng tới trên tế đàn.
Mà sau khi đến tế đàn, Đậu Trường Sinh lại sửng sốt.
Bởi vì vị trí ở phía trên tế đàn, lại là một thanh đao đang dựng cao.
Đây là một thanh bảo đao phát sáng mỹ lệ.
Toàn thân óng ánh trong suốt giống như ngọc thạch, có khắc một loại văn tự Thiên Đạo, giống như văn tự nhưng lại giống như hình ảnh, như một vòng trăng sáng, nhất là vị trí chuôi đao được khảm hai viên bảo châu.
Bảo châu ở hai đầu chuôi đao giống như là miệng thú vậy, dường như có thể nắm chắc được vị trí, kín kẽ kết nối với nhau, một màn cực kỳ phức tạp này đã vượt qua sức tưởng tượng.
Trong khoảng thời gian ngắn Đậu Trường Sinh không nghĩ được từ nào để hình dung, cuối cùng mới kịp phản ứng lại, đây là vi phạm logic, bóp méo hiện thực, nhưng hết lần này tới lần khác vậy mà lại xuất hiện.
Một thanh đao này.
Quá giống với Băng Phách Đao.
Giống như song sinh, không, là bản thăng cấp của Băng Phách Đao.
Bảo châu, ngọc thạch, trăng sáng, sặc sỡ loá mắt, màu phát sáng mỹ lệ.
Giống như gom tất cả những gì tốt đẹp của thế gian.
Đây không phải thứ khiến cho Đậu Trường Sinh hứng thú, mà là ba người đứng trên tế đàn.
Một vị trong đó tuấn mỹ như yêu, nam sinh nữ tướng, khí chất và dung nhan này giống với Đậu Trường Sinh như đúc, không riêng gì Đậu Trường Sinh, Tiêu Thanh Y và Tiêu Đạo Nhân cũng ở đó.
Ba người vậy mà nhìn thấy thế thân của mình ở trên tế đàn.
Vì một màn này mà không biết Tiêu Thanh Y đã chuẩn bị bao lâu, ba người này dịch dung giống như đúc, vậy mà không nhìn ra chút giả dối nào.
Ba người là thế thân, Đậu Trường Sinh nhìn về phía Cửu U Đao, một thanh Thần Binh kia tất nhiên cũng sẽ không chân thật.
Một viên bảo châu, che giấu hành tung của ba người, giống như u linh quỷ hồn trực tiếp đi ngang, lập tức đi vào bên trong tế đàn, thuận thế đi tới phía trên bầu trời.
Đúng vậy.
Từ trước đến nay xây dựng mật thất hoặc là tế đàn bí mật đều lựa chọn đào sâu vào trong lòng đất, hiện giờ làm ngược lại, vậy mà bắt đầu.
Cái này đã đi tới phía trên mây trắng, lại còn đang không ngừng bò lên.
Đậu Trường Sinh chú ý tới bọn họ có một loại dẫn dắt, đang tương liên với tế đàn.
Rất dễ dàng phán đoán được sự việc, nếu như bọn họ có thể trực tiếp đi vào nơi thần bí phía trên vòm trời thì việc gì phải lăn lộn ở trong Vu Kỳ Sơn, cho dù là dùng tế đàn để hấp dẫn lực chú ý cũng không cần bước lên tế đàn.
Cho nên đây là một chỗ nhất định phải nhờ tế đàn mới có thể đi vào nơi đó, trực tiếp bay thẳng lên trời sẽ không tìm được, hơn nữa còn có một yếu tố quan trọng, nếu như có thể, trên bầu trời không cần tương liên với tế đàn, vậy chẳng phải càng dễ che giấu hành tung hơn, dù sao tế đàn quá nổi bật.
Nguyên nhân tạo nên cái yếu tố này rất đơn giản, trước khi đến địa phương nhất định phải lập xuống trận pháp, phù văn, đổi thành nơi khác thì quá chói mắt, cần phải mượn tế đàn để yểm hộ.
Hai bên tế đàn cực kỳ quan trọng, có vật thay thế tồn tại, khiến cho người ngoài tin tưởng nơi này là sự thật, do đó xem nhẹ phía trên bầu trời, chỉ cần hủy hoại đúng lúc, tiêu hủy tất cả chứng cứ, một chút thời gian như vậy là có thể che lấp hoàn mỹ.
Tiêu Thanh Y chuẩn bị thật sự quá đầy đủ, tất cả những việc này cho dù không thể che dấu hoàn toàn tung tích, nhưng bị người khác tìm thấy cũng phải hao phí thời gian, mà một chút thời gian này cũng đủ để Tiêu Thanh Y hoàn thành mục đích.
…………
Sau khi đi vào phía trên bầu trời.
Vậy mà là một pháp trận truyền tống.
Ba người đứng ở phía trên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
Trận pháp dịch chuyển bắt đầu tự hủy.
Trời đất mù mịt u ám, làm tầm nhìn bị che khuất.
Một giọng nói ôn hòa vang lên: “Hoan nghênh khách quý đến Long Môn.”
Đông Hải.
Mênh mông vô bờ.
Nước biển trải dài đến cùng trời cuối đất.
Ngọn sóng sau cao hơn ngọn sóng trước, không ngừng đổ ập vào bờ.
Ở một nơi gần hải vực Hắc Thủy, dưới đáy biển sâu thẳm, một toà sơn mạch trải dài lúc này đang ầm ầm chấn động, đáy biển đen nhánh và u ám đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng rực rỡ.