Giống như hai vầng sáng của ánh trăng, đang chiếu rọi bốn phương, xua tán bóng tối vô biên, mang đến ánh sáng dưới đáy sâu đen nhánh.
Hai vầng trăng sáng ấy, nếu cẩn thận quan sát có thể nhìn ra đó là một cặp mắt rồng, núi non trải dài lại chính là một chân long nằm ngang ở nơi này.
Hắc Thủy Long Quân mở mắt rồng ra, ánh mắt nhìn về một hướng ở phương xa, đó là vị trí của Long Môn.
Hắc Thủy Long Quân khi nãy còn đang ngủ say lại đột nhiên cảm nhận được Long Môn dao động, lúc này mới bừng tỉnh trong giấc ngủ say.
Long Môn xuất hiện dao động, đây là một chuyện tốt.
Hắc Thủy Long Quân khẽ nâng vuốt rồng, một sóng dao động vô hình truyền đi, bắt đầu đảo loạn mọi nơi trong hải vực, sau đó ngang nhiên vọt lên trên, cất một tiếng rồng ngâm lảnh lót, vang vọng cửu thiên thập địa.
Nhưng sau khi tiếng ngâm phát ra, lại không hề chấn động bốn bề hải vực, tạo nên sóng biển hủy thiên diệt địa.
Đuôi rồng của Hắc Thủy Long Quân vung lên, rồi lại phóng tới một vị trí ở phía trước, nơi ấy tồn tại một vị Thần Ma của Nhân tộc.
Long Môn là một món bảo vật quan trọng, không chỉ Long tộc có chân long mà Nhân tộc cũng có Thần Ma hàng năm trấn giữ, chính là vì đề phòng Long tộc trắng trợn xuống tay với Long Môn, do đó khiến Long tộc chân chính hoàn toàn nhận chủ, thu được món Thần Binh Long Môn này.
Trong khi hai bên trông chừng lẫn nhau, Long Môn chỉ là một món Thần Binh, nếu sau khi hoàn thành nhận chủ, bài trừ linh tính của Nhân tộc, trở thành linh tính Long tộc hoàn chỉnh, khi không còn linh tính của Nhân tộc làm gánh nặng nữa, vậy thì nó sẽ thăng cấp trở thành một món Tiên Thiên Thần Binh.
Cho nên đối với việc trông giữ Long Môn, Nhân tộc cực kỳ coi trọng, hàng năm đều có Thần Ma trấn giữ tại đây.
Cách một khoảng thời gian nhất định, Thần Ma sẽ đến thay phiên nhau, thời gian tùy cơ, mãi không bao giờ cố định, không có bất kỳ quy luật nào đáng để nói, không để cho Long tộc lợi dụng sơ hở.
Điều này khiến Hắc Thủy Long Quân khá là tức giận, Long Môn này chính là đồ vật của tộc mình, bây giờ muốn để chủ nhân chân chính của nó được gặp nó một lần vậy mà còn phải có sự cho phép của người ngoài.
Trong cuộc đại chiến Long Hải là Hắc Thủy Long Quân đánh lén Đậu Trường Sinh, do đó gây ra một trận đại chiến, cuối cùng Long tộc thua thiệt, Hắc Thủy Quan trăm năm không được phép gây chiến, Hắc Thủy Long Quân cũng bị trách phạt, bị phong ấn ở nơi đây, thật ra chính là đến trông giữ Long Môn.
Bây giờ Long Môn xuất hiện dao động, nhất định là do nguyên linh của Thượng Cổ Chân Long có động tĩnh, đây chắc chắn đang muốn nắm giữ Long Môn, cho dù không phải như vậy, bọn họ mượn điều này để câu thông với nguyên linh của Thượng Cổ Chân Long, đây cũng là một cơ hội.
Không thể để cho Nhân tộc phát hiện.
Đối với Long Môn nhạy bén, Nhân tộc thua kém Long tộc rất nhiều.
Dẫu sao Long Môn cũng được đúc từ di hài của Thượng Cổ Chân Long, bản thân cũng đầy rẫy đa phần linh tính của Long tộc, nếu không phải Nhân tộc nhúng một tay nhét vào linh tính của Nhân tộc thì làm gì đến nỗi hiện giờ Long Môn mới chỉ là một món Thần Binh, mà đã sớm trở thành Tiên Thiên Thần Binh có thể trấn áp vạn tộc rồi.
Mà Long tộc cũng có thể mượn lực lượng của món Tiên Thiên Thần Binh Long Môn này trực tiếp cấu kết với các vạn tộc, để Vạn tộc và Nhân tộc đụng độ, bước vào Nhân tộc giống như đi đến sân sau nhà của mình, nội bộ Nhân tộc bị cháy cũng đã đủ để cho bọn họ bận rộn.
......
Sau khi Tiêu Thanh Y khôi phục thị lực.
Thì thấy sau khi Truyền Tống Trận xuất hiện không phải là chỗ chuẩn bị hiến tế mà là một nơi vô cùng xa lạ.
Nơi này đổ nát thê lương, có thể thấy được rõ ràng nơi đây đã từng xảy ra một vụ nổ lớn.
Chẳng qua làm người khác chú ý nhất lại là một chỗ có lỗ thủng thật lớn kia, từ khe hở có thể trông thấy bày biện ra bộ dạng của một cái đầu rồng.
Hơi thở tôn quý và cổ xưa ập vào trước mặt.
Đây chắc chắn là đầu của một Chân Long cổ xưa cường đại.
Lúc này đôi tai nghe thấy tiếng nói của Đậu Trường Sinh, Tiêu Thanh Y không khỏi ngẩng người nhìn về phía tiếng nói phát ra, liếc mắt một cái đã thấy Đậu Trường Sinh đang đứng cạnh cánh cửa khác.
Cánh cửa ấy vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, giống như được hoàng kim đúc thành, ngập tràn ánh sáng và không khí tốt lành.
Hai chữ Long Môn lọt vào tai, lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tiêu Thanh Y hoàn toàn tin tưởng, không hề nghi ngờ Đậu Trường Sinh đang lừa gạt mình.
Chỉ là sau khi tin tưởng, lúc cảm thấy lòng mình nặng trĩu, lại toát lên vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin nói: "Sao chúng ta lại đi đến Long Môn?"
"Ta."
Câu thứ hai chỉ mới nói được một chữ.
Thì đã bị Đậu Trường Sinh cắt ngang.
Đậu Trường Sinh ôn hoà nói: "Trong trò chơi này các ngươi đã bị loại trừ, ta đã không cần thiết tiếp tục chơi với các ngươi nữa."