"Trong đó có một vài chỗ, bởi vì tình báo nắm giữ quá ít nên không thể nghĩ thông suốt được, có điều về cơ bản cũng không sai."
"Nơi này của ta có vài phiên bản, như bản Mạch chủ Chí Tôn, bản của lão Lương Vương, không cần phải nói nhiều làm gì nữa."
"Thời gian lãng phí cũng đủ lâu rồi."
Đậu Trường Sinh đưa tay xoa huyệt thái dương của mình, sầu khổ nói: "Nói nhiều chuyện vô nghĩa như thế với các ngươi, cũng chẳng thấy có phản ứng gì."
"Chẳng lẽ thật sự không thể ghi thêm điểm?"
"Tại sao lại không thêm được hảo hữu?"
Nhìn hắn cuối cùng lầm bầm gì đó, nói ra mấy lời nói gở khiến người ta không thể hiểu nổi, cũng nghe không hiểu.
Nhưng tư thái miệt thị kia của Đậu Trường Sinh lại bị Tiêu Đạo Nhân nhìn chằm chằm trong mắt, con ngươi hiện lên sự hung lệ, một cỗ bạo ngược hiện ra.
Hét lớn một tiếng: "Đậu Trường Sinh."
"Đừng tưởng rằng có một chút thông minh là có thể khoe khoang trước mặt bần đạo."
"Âm mưu thủ đoạn đứng trước mặt sức mạnh tuyệt đối thì tất cả đều sẽ bị nghiền nát."
Tiêu Đạo Nhân tiến lên phía trước một bước, ống tay áo to rộng phất lên, một chưởng tung ra, đất trời như đang quay cuồng, võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm thiên nhân giao cảm.
Võ đạo là Đại Tông Sư nhị phẩm.
Nhưng không phải tất cả Đại Tông Sư đều có khả năng thiên nhân giao cảm.
Như thiên nhân hợp nhất, đây là một loại cảnh giới, dù được Thần Binh đẩy thực lực lên cũng không có được cảnh giới như vậy.
Đậu Trường Sinh nhìn Tiêu Đao Nhân bất khả chiến bại, mở miệng đánh giá: "Không tệ."
"Không hổ danh là môn đồ của Cửu U Minh Giáo."
"Sở tu là võ học Thần Ma đúng chứ, thế mà có thể cầm cự lâu như vậy trong sự áp chế của Long Môn, thậm chí là cả trăm loại hồn hương, ta cũng thật kính nể."
Ánh mắt cũng không thèm nhìn tới Tiêu Đạo Nhân, bởi vì sau khi đối phương tiến lên một bước, cùng với sự khởi động pháp lực, kịch độc đã xâm nhập, loạng choạng một cái ngã khuỵu xuống đất.
Nhìn chăm chú vào Tiêu Thanh Y, thở dài nói: "Ngươi kiên trì thế mà còn lâu hơn cả Tiêu Đạo Nhân."
"Căn cốt và sinh cơ không giả, tuyệt đối chưa đến 25, nhưng thực lực lại bất phàm đến thế, xem ra là một lão đầu Pháp Tướng đoạt xá."
"Có một câu nói, mối hận đoạt thê, không đội trời chung."
"Thôi."
"Nói như vậy mà cũng không phản ứng, cũng không thêm hảo hữu được."
"Không hành xác nữa, các ngươi chỉ là món khai vị, một lát nữa còn có bữa ăn chính mà."
Tiêu Thanh Y mở miệng: "Hợp tác đi!"
Bên trong Long Môn.
Hàng nghìn điềm lành, hàng vạn ánh sáng.
Ánh sáng thần thánh toả sáng lộng lẫy, nhưng dưới vầng sáng vô tận này lại không thể nào che giấu được kịch độc tràn ngập trong không gian.
Bách Cổ Đạm Hồn Hương!
Tiêu Thanh Y đã che lại hô hấp, cắt đứt sự giao thoa giữa trong và ngoài, duyên dáng yêu kiều đứng trước Đậu Trường Sinh, toàn thân như đang đặt mình trong một không gian hoàn toàn khác.
Đây là Thiên Địa Pháp Vực.
Tiêu chí của võ đạo nhất phẩm.
Hành tẩu bốn phương, bất kể bản thân đang ở chỗ nào thì vị trí bản thân đang đứng đều được Thiên Địa Pháp Vực bao phủ.
Hai thế giới cách xa nhau, công kích và độc dược thông thường không thể gây ra tổn thương.
Suy cho cùng thì cho dù là kịch độc hay công kích gì thì cũng cần đụng chạm mới phát huy được tác dụng.
Nhưng nếu Bách Cổ Đạm Hồn Hương có thể bị ngăn cản dễ dàng như thế, vậy thật xin lỗi uy danh của loại độc dược cấp độ Thần Ma này rồi.
Bách Cổ Đạm Hồn Hương được luyện chế từ trăm loại cổ trùng, mỗi một con cổ trùng đều có chủng loại khác nhau, là một kịch độc có sẵn thực lực mạnh mẽ, còn có sẵn huyết mạch Thần Ma.
Không khách khí mà nói, thế gian ngày nay đã không thể gom đủ những nguyên liệu như vậy.
Bách Cổ Đạm Hồn Hương đang dần thẩm thấu vào Thiên Địa Pháp Vực, cho dù là võ đạo nhất phẩm, không nhúc nhích thì thôi, nếu như sử dụng pháp lực, như vậy thời gian Bách Cổ Đạm Hồn Hương phát tác sẽ càng nhanh.
Đây vẫn là vì uy lực chủ yếu của Bách Cổ Đạm Hồn Hương đã yếu bớt, hiệu quả chân chính đã bị phân thân Hắc Long Thái Tổ Đại Hạ ngày trước tự bạo phá hủy, nếu không cho dù Tiêu Thanh Y có là võ đạo nhất phẩm thì bây giờ cũng đã chết từ lâu.
Tiêu Thanh Y mở miệng, Đậu Trường Sinh nổi lên hứng thú.
Bàn tay hơi nâng lên, Long Môn với màu hoàng kim hiện lên vầng sáng, một luồng ánh sáng bùng nổ sinh ra, phản chiếu tầng tầng lớp lớp ánh sáng, dày đặc trôi lơ lửng trước chỗ Đậu Trường Sinh.
Tiêu Thanh Y thấy cảnh tượng này, nét mặt không khỏi âm u ba phần.
Màn chắn bảo vệ do Long Môn tạo nên kia, hiện giờ lớp này chồng lên lớp khác, đã không biết dày đến cỡ nào, dù là Tiêu Thanh bang tiến thêm một bước cũng không đi được hết, nhiều nhất khoảng cách chỉ có nửa bước, đã bị chạm phải.
Đây là vững vàng tới cỡ nào, tiếc mạng sống nhiều tới cỡ nào mới làm ra được hành động này.