Nếu không phải Long Môn rung động thì cũng sẽ không bị bại lộ ra ngoài.
Ánh sáng vàng kim thoáng chốc ập tới, giống như một nét bút, đến gần Tiêu Thanh Y và Tiêu Đạo Nhân, vẽ một vòng tròn xung quanh mỗi người, Bách Cổ Đạm Hồn Hương lúc nào cũng dũng mãnh tiến công, giờ đây đột nhiên tắt lịm.
Đậu Trường Sinh từ từ ngồi lại ngay ngắn, dưới bàn chân bốc lên từng luồng sáng nhè nhẹ, sau khi đơn giản thành hình, tạo thành một chiếc ghế bằng vàng, Đậu Trường Sinh nhìn chăm chú Tiêu Thanh Y, ôn hoà mở miệng: "Như vậy là các ngươi có thể kiên trì thêm một lúc nữa."
"Nói đi?"
Sắc mặt Tiêu Thanh Y nghiêm trọng, mắt đẹp nổi lên tơ máu, bắt đầu hoàn toàn sưng đỏ, nhìn Đậu Trường Sinh trước mắt phong khinh vân đạm, có làm sao cũng không ngờ rằng, vốn tưởng hắn là món đồ chơi trong tay, tùy ý chà đạp.
Thế mà cuối cùng lại đảo khách thành chủ, trở thành người chiến thắng chung cuộc.
Trong lòng cực kỳ không cam tâm, nhưng bây giờ Tiêu Thanh Y không thể không thoả hiệp, mở miệng cúi đầu với một kẻ ngay cả thượng tam phẩm cũng chưa đạt đến.
"Bản lĩnh của Trần Hầu, lần này thật sự được chứng kiến."
"Người đời đã xem nhẹ Trần Hầu ngươi rồi."
"Một lần thịnh hội Long Môn kia, thiên hạ đều cho rằng Trần Hầu may mắn chạy trốn, cũng không thể ngờ rằng Trần Hầu là người chiến thắng chung cuộc, thành công thu được Long Môn."
Ánh mắt Tiêu Thanh Y hiện lên vẻ phức tạp, nhưng nhìn về phía Đậu Trường Sinh càng có rất nhiều kiêng kỵ, sau khi hơi tạm dừng một lát, mới mở miệng tiếp tục nói: "Long Môn đã nhận chủ, mới có thể trong lúc truyền tống trực tiếp mượn lực lượng truyền tống, dịch chuyển chúng ta vào trong Long Môn."
"Mặc dù món Thần Binh Long Môn này tốt nhưng điểm yếu cũng cực kỳ nghiêm trọng, chính là Long Môn không thể sử dụng một cách thường xuyên, hiện giờ món Thần Binh này nằm ở Đông Hải, được Nhân tộc và Long tộc giám thị, lúc này chắc chắn gây ra dao động sẽ kinh động Thần Ma.
"Kế tiếp Trần Hầu lại dùng Long Môn thì độ khó khăn đã bắt đầu tăng lên, thậm chí phải lo sợ rằng bị Long tộc tìm hiểu nguồn gốc, biết được rõ ràng Trần Hầu là người sử dụng Long Môn."
"Cho nên không thể ỷ lại vào Long Môn, ngược lại Cửu U Đao thì không có nhiều khuôn sáo đến vậy, không cần lo sẽ khiến cho đông đảo Thần Ma chú ý."
"Cửu U Đao là một Thần Binh thuộc loại công kích, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
"Từ trước đến giờ Âm Cực Tông bám theo chúng ta không bỏ chính là vì Thần Binh của Âm Cực Tông, Cửu Âm U Chiếu Thần Đăng cũng là một món Thần Binh hỗ trợ, không phải là Thần Binh chiến đấu thực thụ."
"Ba thứ võ học Thần Ma trấn phái, Động Thiên và Thần Binh, thứ cuối cùng mới là thứ Âm Cực Tông yêu cầu khắt khe nhất.”
"Chỉ cần sau khi có Cửu U Đao vào tay thì một mạch Chí Tôn có đủ năng lực khôi phục Cửu U Đao, đến lúc đó thực lực của Âm Cực Tông sẽ tăng trưởng rất lớn.
"Đây là cách nhanh nhất mà ta thấy có hiệu quả, ngược lại sự phát triển của《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 và Động Thiên quá chậm, phải dùng một thời gian dài mới phát triển được một chút."
Đậu Trường Sinh vẫn còn hứng thú nhìn Tiêu Thanh Y, mở miệng nhắc nhở: "Tuy rằng mấy chuyện đó ta cũng muốn nghe, nhưng đáng tiếc vẫn còn có tình huống tiếp theo ta muốn tham dự cho nên mời nói trọng điểm."
"Đúng rồi."
Đậu Trường Sinh như sực nhớ ra gì đó, mở miệng giới thiệu cho đối phương:
"Kịch độc này là Bách Cổ Đạm Hồn Hương, kịch động ở thời kỳ thượng cổ, không như những độc dược trong thế gian hiện nay, ngươi muốn kéo dài thời gian để tranh thủ cho bản thân cơ hội giải độc, đương nhiên cũng có thể, nhưng những lời vô nghĩa vừa kể thì đừng nói nữa, cho vài cái bí văn bạo bạo đi, ta có thể dễ dàng tha thứ được."
Tiêu Thanh Y không trả lời thẳng vấn đề nhưng nội dung lời nói đã biến đổi: "Tuy rằng không tán thành, cũng không muốn thừa nhận, nhưng Cửu U Minh Giáo thật sự suy bại."
"Một thế hệ của lão Lương Vương còn tạm, giai đoạn trẻ tuổi và trung niên đều bị ảnh hưởng bởi một thế hệ đi trước, cho nên cứ việc chướng mắt Cửu U Minh Giáo thì ngoài mặt vẫn còn tôn trọng."
"Nhưng thế hệ này của Tiêu Thiên Hữu lại khác, sau khi biết được Cửu U Minh Giáo, ta đã nhìn ra dã tâm của hắn đối với Cửu U Minh Giáo, không phải làm Cửu U Minh Giáo trở nên huy hoàng, mà là muốn Tiêu gia cắn nuốt hết Cửu U Minh Giáo."
"Coi Cửu U Minh Giáo là nguồn dinh dưỡng để Tiêu gia quật khởi, chân chính biến Cửu U Minh Giáo thành vật của riêng mình, trở thành thế gia ngàn năm không ngã."
"Thế hệ lão nhân đi trước của bọn ta đã trải qua thời kỳ Cửu U Minh Giáo huy hoàng, xuống dốc, một thế hệ giữ gìn nguyên khí của Cửu U Minh Giáo này mất đi, lực ngưng tụ của Cửu U Minh Giáo dần giảm xuống, cộng thêm có Tiêu Thiên Hữu lòng muông dạ thú mê hoặc."