Bên phía Âm Cực Tông, hai vị Đại Tông Sư vẫn toàn vẹn, nhưng cả bốn vị Tông Sư đều đã chết hết.
Tròng mắt Nguyệt Bán Hiền tối mịt, vị Tông Sư cuối cùng ấy là bị Mạch chủ Chí Tôn đánh lén mà chết, đối phương đã bắt đầu giết người một nhà, Nguyệt Bán Hiền không biết bọn họ toan tính ra sao, nhưng chắc chắn người này đã điên rồi.
Người như thế sao có thể thành công, bắt đầu tính toán xác suất hợp thành con số chiến lực thực tế, nơi nào có thể chống lại lão Lương Vương chơi trò giả chết, không thể nói được đều là tế phẩm, Nguyệt Bán Hiền thầm cảm thấy may mắn, lần này có thể tránh được một kiếp cũng là nhờ bọn họ kiêng kỵ Ngụy Vương điện hạ.
Dẫu nói như thế nào thì nơi này cũng là Lương Châu, là thành trì của Đại Lương.
Ngụy Vương điện hạ có Thần Binh, thời khắc mấu chốt lấy Thần Binh ra thì chiến lực tương đương với Thần Ma, đây là thứ có thể thay đổi thế cục, lực lượng chuẩn bị giải quyết dứt khoát.
Sự may mắn trong lòng biến mất tăm không thấy gì nữa, thay vào đó là nỗi bức bối, lần này bản thân mình phản ứng quá chậm.
Thấy Tứ Độc Ngô Công chạy trốn cực nhanh, Thiên Ngô Pháp Vương cầm đầu đã chết, nhưng bọn họ làm không ít chuyện, lại nói tiếp nếu bản thân có thể chạy nhanh…
Cuối cùng Nguyệt Bán Hiền âm thầm thở dài, bản thân không chạy được, bởi vì mình không giống như Tứ Độc Ngô Công, bọn họ đều là môn đồ của Thiên Ma Tông, còn công pháp sở tu của mình lại có quan hệ mật thiết với Cửu U Minh Giáo.
Nguyệt Bán Hiền không phải tên ngốc, sao lại không thấy được những cái chết lần này đều có liên quan đến Cửu U Minh Giáo.
Một mạch Chí Tôn của Âm Cực Tông cũng đã tương đương với Cửu U Minh Giáo.
Sau khi Nguyệt Bán Hiền rời đi, trực tiếp vọt thẳng về phía Ngụy Vương cung, Lương Châu tuy lớn nhưng chỉ có nơi này mới có thể khiến Nguyệt Bán Hiền cảm thấy được an toàn.
Quay đầu nhìn lại, có thể thấy bọn họ đi về phía Vu Kỳ Sơn, lại lựa chọn truy kích người đào tẩu lúc đầu là Đậu Trường Sinh.
Trong lòng lại thở dài, lần này Đậu Trường Sinh e là lành ít dữ nhiều.
Một tên tiểu bối rất tốt.
Đáng tiếc sinh không gặp thời, bị cuốn vào trong một cuộc đại loạn như vậy.
Thập tử vô sinh.
...............
Đậu Trường Sinh đứng dậy khỏi ghế vàng, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú Tiêu Thanh Y, nét mặt nghiêm túc mở miệng nói: "Trên đời sao lại có chuyện tốt như vậy, đánh không lại thì đầu hàng?"
"Chuyện này đối với một kẻ bị hại như ta mà nói, chẳng phải là quá bất công hay sao?"
Tiêu Thanh Y lật bàn tay, hồng bảo thạch giữa chiếc nhẫn hiện lên một vệt sáng, cuối cùng một vật rơi vào trong lòng bàn tay Tiêu Thanh Y.
Lại là một lá bùa.
Lá bùa này một màu đen nhánh, mặt bùa lại trống trơn.
Nó hệt như một mảnh vải, không, nhìn kỹ lại thì thấy chúng không giống nhau.
Mà nó giống như sợi tóc.
Một sợi tóc màu đen chân thực.
Đậu Trường hợp nhìn chăm chú vài lần, đột nhiên, trong mắt bắt đầu hiện lên từng phù văn này đến phù văn khác, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật.
Dày đặc, miên man vô tận, từng cái nối tiếp nhau bắt đầu liên tục xuất hiện , toàn bộ ùa vào giữa tròng mắt của Đậu Trường Sinh, không ngừng chui vào trong đầu Đậu Trường Sinh.
Cho dù là cường giả võ đạo, đại não cũng có giới hạn, không thể nào ghi nhớ văn tự một cách vô hạn được, nhất là loại văn tự này chiếm cứ cả không gian, thật sự là quá đồ sộ.
Phồng lên, đau đớn.
Đậu Trường Sinh dường như cảm nhận được đại não của mình đang từng chút một muốn nổ tung.
Bất chợt loại ảo giác này tan biến.
Tiêu Thanh Y đã che thứ màu đen đang mấp máy kia đi.
Một giọng nói khen ngợi vang lên: "Không tệ."
"Ngươi cũng biết tự lượng sức mình đó chứ, biết vật ấy không làm gì được ta nên đã chủ động từ bỏ."
Đậu Trường Sinh chầm chậm bước ra từ trong Long Môn đi tới trước mặt tên Đậu Trường Sinh đang bị đau đầu, nhẹ nhàng đẩy, đối phương ngã thẳng xuống đất, lại cựa quậy muốn hướng về Long Môn.
Bộ dạng chân thật của hắn cũng đã bị bại lộ, hắn không phải Đậu Trường Sinh, mà là Cửu Thái tử khi xưa.
Đối phương chỉ tạm thời bị Đậu Trường Sinh dùng Long Môn khống chế, luôn ngụy trang biến thành dáng vẻ của bản thân, chuyện xảy ra vừa rồi chẳng qua chỉ là đóng kịch mà thôi.
Thiên kim chi tử, cẩn thận vẫn hơn.
Từ sau khi nhìn thấy Tiêu Thanh Y, trong lòng cũng đã nảy sinh đủ loại thủ đoạn phòng ngự, nhất là khi đến được Long Môn, ngoại lực có thể mượn để dùng càng nhiều, đã sớm lập ra được vô số kế hoạch.
Tất cả thế cục đều nằm trong tầm kiểm soát, một kẻ võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, sao có thể dễ dàng đưa tay chịu trói như vậy.
Nếu bị đánh bại một cách quang minh chính đại thế thì còn chấp nhận được, nhưng thua dưới tay âm mưu quỷ kế, chuyện này thuộc về quỹ đạo, bất kể là ai cũng sẽ không tâm phục khẩu phục, đều muốn giãy giụa một phen.