Loại hành động này của Tiêu Thanh Y không phải đồng quy vu tận mà là định dùng điều này áp chế hắn, đồng thời đề cao địa vị và đãi ngộ của mình, do đó tranh thủ lấy quyền chủ động.
Tiêu Thanh Y nhìn Đậu Trường Sinh đang cười như không cười, lại không hề thất vọng, nói với giọng thành khẩn: "Trần Hầu hiểu lầm ta rồi."
"Vật này chính là 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》, do một sợi tóc của người sáng lập hoá thành, trong những thứ được giữ lại có phần chân ý võ đạo này, lão tổ tông đúng là lấy được báu vật nên mới từ trong đó nhìn trộm được《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》, nhờ vào đấy sáng lập Cửu U Minh Giáo."
"Năm xưa lão tổ tông phát hiện được ba sợi tóc, trong đó một sợi là 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》, một sợi là 《 Lục Đạo Luân Hồi Quyền 》, còn hiệu quả của sợi tóc cuối cùng chỉ có một mình lão tổ tông biết."
"Sức công phá của 《 Lục Đạo Luân Hồi Quyền 》 cũng chỉ còn một nửa, phía trên không có phương pháp luyện khí, chỉ là một bộ võ học công phạt, tuy cũng đạt cấp độ Thần Ma nhưng lại không được tính là một môn truyền thừa chân chính.".
Đao pháp, kiếm pháp, thuật phi hành, quyền pháp v.v, tất cả đều không được coi là truyền thừa, chỉ có phương pháp luyện khí và luyện thế mới được coi là truyền thừa.
Bởi vì hai thứ này có thể khiến một kẻ nhỏ nhoi bước một bước lên trời, bất kể là trung tam phẩm hay thượng tam phẩm, nhưng kiếm pháp không nắm vững, chỉ hiểu kiếm pháp không hiểu luyện khí thì làm sao tu hành được?
Tiêu Thanh Y dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Võ học Thần Ma tu hành gian nan, trong đó nhập môn cần phải có chân ý võ đạo, cũng không phải sao chép một lần là làm được."
"Võ học bước thẳng đến căn nguyên thiên địa cỡ này, dù chỉ đọc văn tự được sao chép cũng đã hoàn toàn thay đổi, lắng nghe khẩu thuật thì miệng cũng không thể đọc đúng."
"Đạo pháp không truyền qua tai, không dùng bảo vật này để đạt lấy chân ý võ đạo thì không có khả năng tu hành."
Một mạch của Thánh Nữ trong Cửu U Minh Giáo chưởng quản 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 và Thần Binh Cửu U Đao."
"Một mạch phía giáo chủ chưởng quản nửa bộ 《 Lục Đạo Luân Hồi Quyền 》 và Động Thiên."
"Hiện giờ võ học Thần Ma trấn phái 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 có thể giao phó cho Trần Hầu, còn Cửu U Đao ta đành bất lực, bởi vì lý do phải tổ chức nghi thức, nó đang ở phía trên dàn tế truyền tống, nếu không ai xuất hiện sẽ lập tức bị truyền tống vào Thiên Ngoại Thiên."
"《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 ta dâng cho Trần Hầu."
Tiêu Thanh Y không nói về điều kiện, vô điều kiện ủng hộ, vật cầm trong tay ném ra một cách hết sức nhẹ nhàng, đồng thời mở miệng nói: "《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 phải đi vào trong Diêm La Điện của Động Thiên Cửu U mới có thể chân chính tu hành."
"Đây là sự cân bằng lẫn nhau giữa một mạch Thánh Nữ và một mạch giáo chủ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi."
"Chỉ có một mạch thì không làm được việc."
"Trần Hầu không tin có thể xem xét thử?"
Quyền chủ động
Tiêu Thanh Y đang dần lấy lại.
Ánh sáng màu vàng trong mắt Đậu Trường Sinh dần dần mờ đi lại bắt đầu bùng phát, hắn dùng ánh mắt lấp lánh nhìn chăm chú vào Tiêu Thanh Y, tuyệt đối không thể xem thường một vị võ giả Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm.
Trong lúc nói chuyện, đối phương đã để lại cho mình vài gợi ý.
Gợi ý đầu tiên là Cửu U Đao.
Cửu U Đao không đặt trên người bất kỳ ai, mà nó nằm ở nơi tế đàn sau truyền tống. Như vậy thì cũng dễ giải quyết, Đậu Trường Sinh có thể đi cướp, nhưng Tiêu Thanh Y đã cho hạn chế, nói rằng phải tự nàng đến đó mới có thể bảo trụ được Cửu U Đao. Nếu không rất có thể sẽ lưu lại chiêu sau, khi đó Cửu U Đao sẽ bị truyền tống vào Thiên Ngoại Thiên.
Lý do này, có thể nói là rất hợp lý.
Dù sao nếu Tiêu Thanh Y không thể tự mình trở về, như vậy Cửu U Đao chắc chắn sẽ rơi vào tay người ngoài. Nếu như vậy, thà rằng trực tiếp ném nó đến Thiên Ngoại Thiên để nó bị cuốn vào dòng xoáy vô biên.
Thiên Ngoại Thiên.
Đây là một nơi vô cùng đặc biệt.
Từ sau khi thời Thượng Cổ thiên biến, ban đầu Thiên Ngoại Thiên cũng là một bộ phận của thế giới, vì bị vỡ nát nên mới tạo thành cục diện đặc biệt. Sở dĩ nó có tên Thiên Ngoại Thiên là bởi vì nơi này hội tụ nhiều Phúc Địa và Động Thiên.
Những Phúc Địa và Động Thiên này, có cái đã tồn tại từ thời Thượng Cổ, có cái thì khai sáng thời Kim Cổ.
Ví dụ như thế lực Cửu U Minh Giáo, sau khi bọn họ không thể đặt chân ở nhân gian nữa, thì sẽ chuyển đến ẩn núp trong Thiên Ngoại Thiên, những thế lực như vậy nhiều không đếm xuể.
Ngay cả khi bọn họ biết, nếu ở lại Động Thiên trên nhân gian, dù có chết cũng là chết tại quê hương của mình, nhưng thực tế thì tình huống như vậy rất ít khi xảy ra, đa phần đều chọn chuyển đến Thiên Ngoại Thiên.