Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 532 - Chương 532. Âm Cực Tông Sắp Vong?

Chương 532. Âm Cực Tông sắp vong? Chương 532. Âm Cực Tông sắp vong?

Đại Tông Chính liên tục gật đầu, tán thành nói: “Thánh nữ nói không sai, những hành động như này chỉ vì những điều trước mắt, đã lưu lạc thành ma đạo, đối với Đại Chu không hề tốt, mà ngược lại còn rất xấu.”

“Từ ngàn đời xưa đến nay khó đối mặt nhất chính là cái chết.”

"Đối với sự sợ hãi về sự sống chết, cho dù là Thần Ma cũng nhìn không ra, ngay cả như đương kim bệ hạ cũng hoàn toàn làm ô uế hai chữ Thánh nhân.”

“Nhưng ta làm thần tử, lời nói của Thánh nhân không thể không nghe.”

“Nếu như người trong thiên hạ đều hiểu lí lẽ này, tuân theo luật pháp thì cũng sẽ không có nhiều tội phạm và những người ác độc đến như vậy.”

"Vị Thánh nhân này của chúng ta là điển hình sau khi ta chết, mặc kệ bão lũ ngập trời.”

“Tuy nhiên, loại hành vi này cũng không được coi là có gì quá thần kỳ, hoàng thất này cũng quá rối loạn, thêm một hắn cũng không nhiều mà bớt đi một người là hắn cũng không ít.”

“Cũng có vài thế hệ tiên đế chưa chết hẳn đâu.”

“Tất cả các ngươi đều cảm thấy thứ như tuổi thọ này rất ngắn, nhưng ta lại nghĩ nó quá dài.”

“Từng người một đều chết không toàn thây, nói chung là để giày vò.”

“Cao Tông quả thật đúng là có một chút không an phận, còn có Thái Tông không lâu trước cũng xuất hiện, nếu không đan phương cải biến Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan này, há lại dễ dàng đến như vậy.”

“Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan này há lại chỉ có một mình kim thượng cần.”

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Thanh Y vang lên nói: “Năm đó Á Thánh đi du hành khắp thiên hạ, mắc nợ rất nhiều ân tình của Thần Ma, thậm chí còn tiến sâu vào vạn tộc bị thương mà trở về, chính là để luyện hóa một lô đại đan của Thần Ma.”

“Ta vốn dĩ còn tưởng rằng đó là lời đồn đại, dù sao nếu như Trần Quốc công chúa có được đại đan của Thần Ma thì làm sao tuổi thọ có thể chỉ có một giáp.”

“Có vẻ như những tin đồn bây giờ là sự thật, chỉ là một lô đại đan của Thần Ma kia đã bị Thái Tông ăn rồi.”

“Chẳng trách Á Thánh lại không thích Cơ thị.”

“Bản chất của tộc Cơ thị là trời sinh lương bạc, xấu tính và không tử tế.”

“Thực sự rất xứng đáng với cái tên của nó.”

Tiêu Thanh Y cũng đã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra với Tào Long Cát, vì cái gì mà Á Thánh không ngăn cản, ngược lại còn cam chịu bị Cơ thị giày vò như thế, tin chắc rằng Á Thánh hận bọn họ đến chết.

Đây chính là đại đan của Thần Ma, bởi vì tuổi thọ của thê tử cũng bị những lời nói hoa ngôn xảo ngữ của Thái Tông lừa gạt, làm sao trong lòng có thể không hận, bây giờ đã nhiều năm không động thủ, chỉ có thể nói rằng Trần Quốc công chúa quá yêu mà thôi.

Những người này đã làm điều đó.

Trong lòng mới không muốn Đại Chu có thể tồn tại trong một thời gian dài. Mối hận thù thầm kín của một vị Thần Ma đã làm cho bọn chúng đã vò mẻ lại còn sứt.

Có thể lương tâm của thần tử bị thức tỉnh, Đại Chu cũng không thiếu người trung thành, muốn phục hưng Đại Chu, nhưng một số tiên đế đã rõ ở trong lòng đều chỉ nghĩ đến bản thân mình.

Chúng thần đang muốn tử chiến tới cùng, bệ hạ cớ gì lại đầu hàng trước?

Trên bầu trời mảnh đất tế tự.

Một trận đại chiến đã dần tới hồi kết.

Lão Lương Vương thong thả vươn tay, lau đi vết máu trên bao cổ tay màu vàng kim, ánh mắt nhìn về phía Mạch chủ Chí Tôn đang thở hổn hển đằng trước.

Mạch chủ Chí Tôn nhìn Thánh tử Chí Tôn đã hóa thành một làn sương máu, khóe mắt như muốn nứt ra, điên cuồng tức giận hét lên: "Ám Vương?”

Giọng nói tựa tiếng sấm rền, vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

Trời đất bị phong tỏa, những sợi tơ vá thành bức tường, giống như một khe núi, sau khi âm thanh vang tới thì bắt đầu quanh quẩn, phát ra từng đợt vang vọng, hồi âm quanh quẩn vang lên.

Một tiếng Ám Vương vang vọng giữa đất trời.

Vẻ mặt Lão Lương Vương bình tĩnh, Ý Chí Hiển Hóa ra, đề phòng bốn phía, cẩn thận kẻo có người âm thầm đánh lén.

Đứng thẳng bên trên vòm trời, qua thời gian mười mấy nhịp thở, lão Lương Vương cũng chưa từng nhúc nhích, hơi ngẩng đầu hai tròng mắt hiện lên chút thần thái giống như hai luồng sáng rõ ràng, giọng nói lạnh lùng vang lên:

"Ta vốn tưởng rằng ngươi muốn hợp tác với ta, đã chuẩn bị sẵn sẽ bị trở mặt rồi, chắc chắn rằng sẽ có võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm âm thầm ẩn núp, hơn phân nửa thực lực của ta đều dùng để đề phòng cường giả của Âm Cực Tông.”

"Xem vị nào sẽ ra tay đây?”

"Nhưng trăm triệu lần không đoán được, không ngờ ngươi lại phô trương nhanh như vậy.”

"Chỉ dựa vào món Bán Thần Binh nhất phẩm này của ngươi, ai cho ngươi lá gan, can đảm dám đánh nhau chính diện với ta thế?”

Giọng điệu của Lão Lương Vương xuất hiện dao động tâm trạng, không cam lòng thừa nhận rằng: "Đúng là ta bị ngươi hù thật đấy.”

"Thật sự không ngờ, trong thiên hạ lại có kẻ ngu dốt đến nhường này.”

"Đây là lỗi của ta.”

Bình Luận (0)
Comment