Tào Long Cát cười lạnh, mở miệng châm chọc nói: "Phục hưng?"
"Ngươi chính là phục hưng như vậy."
"Bây giờ mỗi một vị Tông Sư của Cửu U Minh Giáo tử vong đều không thoát khỏi quan hệ đến ngươi."
"Ngươi đã thay đổi, đừng có viện cớ cho mình nữa."
"Không."
Một giọng nói vang lên, Đậu Trường Sinh đã nhặt Cửu U Đao lên, rồi chậm rãi đi tới, bác bỏ Tào Long Cát, kính phục mở miệng nói: "Nhạc phụ đại nhân là toàn tâm toàn ý chấn hưng Cửu U Minh Giáo."
"Vì thế không tiếc từ bỏ thân tình mình coi trọng nhất."
“Quả thật là một ngày làm thầy, cả đời làm cha.”
“Vì ân sư, từ bỏ tất cả.”
Ở bên trên tế đàn bị nghiền nát, Đậu Trường Sinh từ từ bước đến, dừng lại bên cạnh tế đàn, giọng nói trong trẻo vang lên: “Nhạc phụ đại nhân vẫn luôn là một hình tượng trong lòng của Tào thúc.”
“Bây giờ Tào thúc nhìn thấy lại thật là xa lạ, là nhạc phụ đại nhân bởi vì sư môn đã trả giá quá nhiều.”
Ánh mắt Tào Long Cát đầy cảm thán nhìn về phía Đậu Trường Sinh, ánh mắt ngưng lại, trầm giọng nói: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Đậu Trường Sinh đưa tay nhè nhẹ bắn ra Cửu U Đao, âm thanh thanh thúy vang lên, tiếng gầm đặc thù vang vọng, Đậu Trường Sinh có thể cảm nhận rõ ràng đến mức toàn thân tê dại, một luồng lực lượng đặc biệt thẩm thấu vào trong tận xương tủy.
Quả nhiên không hổ danh là Thần Binh, dùng để tu luyện quả thật là hữu dụng vô cùng, sau khi gẩy nhẹ từ từ giải thích: “Ta và Tào thúc vốn dĩ có chung một suy nghĩ, thế nhưng sau khi đan thành, nhạc phụ đại nhân lại nhặt Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan đầu tiên chứ không phải là Cửu U Đao.”
“Ngay lúc đó ta đã biết suy đoán của mình là sai lầm, thứ nhạc phụ đại nhân chân chính coi trọng không phải Cửu U Đao mà là Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.”
“Bỗng chốc bộc lộ ra đủ loại ý tưởng, thậm chí còn dùng máu tươi của chính mình hiến tế cho Cửu U Đao, tất cả mọi thứ đều chỉ là thủ thuật che mắt, mượn điều đó che giấu cho mục đích chính của mình là Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.”
“Không ngoài ý muốn, đại thiên mệnh của nhạc phụ đại nhân đã đột phá tới tuổi thọ cực hạn, đại khái là kéo dài thêm 20, 30 năm tuổi thọ.”
Ánh mắt Lão Lương Vương nhìn về phía Đậu Trường Sinh, đây là lần đầu gặp mặt của hai người cũng chính là lần đầu tiên sau nhiều năm dùng ánh mắt ngưng trọng như thế nhìn về phía một người.
đại thiên mệnh.
Đây mới chính là then chốt.
Bất kể là Âm Cực Tông, Cửu U Minh Giáo, hay Đại Chu, toàn bộ đều coi trọng Cửu U Đao.
Chỉ bởi vì đó là Thần Binh mà hoàn toàn xem nhẹ một điều mấu chốt nhất đó là đại thiên mệnh.
Đậu Trường Sinh nhìn thấy lão Lương Vương không phủ định lại mình thì biết rõ suy đoán của mình đã chính xác, tiếp tục nói: “Nhạc phụ đại nhân ngày ngày chịu đựng tra tấn cũng chỉ là vì cả đời này không nhìn thấy ánh sáng phục hưng rạng đông của Cửu U Minh Giáo.”
“Dù mình là võ đạo nhất phẩm, là Lương Vương cao quý, địa vị cực cao, quyền hành lẫy lừng.”
“Nhưng nếu bị lộ ra mình là Cửu U Minh Giáo, việc bảo toàn tính mạng của mình hoàn toàn không phải là việc khó nhưng việc Cửu U Minh Giáo bị hủy diệt là điều hoàn toàn chắc chắn, Âm Cực Tông và Thiên Ma Tông truy lùng đến chết không buông, Trường Sinh Cốc và Vạn Pháp Tông chính đạo cũng không tha.”
“Tất cả những thứ nhìn thấy trong tầm mắt đều là hắc ám, căn bản không nhìn thấy một tia ánh sáng nào.”
“Nếu như là một người bình thường khẳng định sẽ ngơ ngác mà vượt qua, nếu như lạnh lùng một chút thì trực tiếp coi di ngôn của ân sư là gió thổi qua tai, cả đời vượt qua một cách tiêu sái thoải mái.”
“Không bị Cửu U Minh Giáo liên lụy, dùng thực lực và địa vị của nhạc phụ đại nhân sẽ càng có được cuộc sống thoải mái và tiêu sái hơn.”
“Nhìn bên ngoài nhạc phụ đại nhân là một người vô cùng bình tĩnh nhưng bên trọng nội tâm lại cảm thấy giày vò vô cùng, đột nhiên một ngày phát hiện ra manh mối Đại Chu luyện chế Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan lại điều tra ra được toàn bộ từ đầu đến cuối của câu chuyện.”
“Nhạc phụ đại nhân liền nhìn thấy được ánh sáng rạng đông của Cửu U Minh Giáo.”
“Chỉ là cách làm này phải bỏ ra cái giá vô cùng thảm trọng, đó chính là bỏ qua tình thân thì mới có thể luyện chế thành công Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, mượn điều này đột phá tuổi thọ đến cực hạn, hoàn thành đại thiên mệnh của bản thân.”
“Chỉ cần hoàn thành đại thiên mệnh thì ngay lập tức có thể chứng đạo Thần Ma, hậu thế của Cửu U Minh Giáo chắc chắn sẽ vô cùng hưng thịnh, hoàn thành được tâm nguyện của ân sư.”
Lời nói của Đậu Trường Sinh dừng lại, quyết định của lão Lương Vương, nói ra tuy chỉ là một câu nhưng chắc chắn rằng nội tâm cũng đã giãy dụa rất lâu, đối phương không phải người hoàn toàn vô tình vô nghĩa, điều đó cũng là vì Tiêu Thiên Hữu chưa đến.