Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 541 - Chương 541. Cửu U Đao Vào Tay 2

Chương 541. Cửu U Đao vào tay 2 Chương 541. Cửu U Đao vào tay 2

Móng vuốt của con hổ đã giẫm lên trên tế đàn, tế đàn cứng rắn đã xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, móng vuốt bén nhọn đã đâm xuyên qua tế đàn, dị thú giống như một viên đạn pháo rơi xuống, trên tế đàn hiện ra vết rách giống như mạng nhện, phần lớn vụn gỗ đã bao phủ tứ phương.

Một đầu Huyết Long gào thét xông ra đánh tới phía trên Cửu U Đao, Thần Binh đặt trên giá gỗ trong nháy mắt đã phóng lên cao, bay thẳng lên bầu trời.

Lúc lão Lương Vương ngẩng đầu chính là lúc Cửu U Đao bay lên cao, nhưng hắn không đi nhìn Cửu U Đao mà là nhìn chăm chú vào Tào Long Cát từ trong bóng tối xuất hiện, đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ trên mặt, một tay kéo nó xuống.

Lão Lương Vương lộ ra bộ mặt thật, đây hoàn toàn là tướng mạo lão Lương Vương lúc còn trẻ.

Tào Long Cát đưa tay khẽ nâng lên Xích Huyết Phương Thiên Kích, một nhánh sắc bén của họa kích đối diện với lão Lương Vương, lông mày Tào Long Cát thật sâu nhăn lại, dung nhan lão Lương Vương trước mặt giống như đúc ngày xưa, nhưng hơi thở thật sự quá xa lạ.

Thân thể máu thịt này chắc chắn đến từ họ hàng gần của lão Lương Vương, thậm chí là hiệu quả tốt nhất, đây chính là con nối dõi của lão Lương Vương, mà để cho thân thể máu thịt này thích ứng với Pháp Tướng không biết đã bỏ ra bao nhiêu giá lớn, lại có cơ thể có tướng mạo giống mình như đúc, khẳng định là nỗ lực trả giá càng lớn.

Hành động này có thể nói là phát rồ.

Trong lòng Tào Long Cát sinh ra một trận ớn lạnh cả người, sau đó là một cơn lửa giận, vô cùng tức giận, một loại cảm giác uất ức lại tự nhiên sinh ra.

Tào Long Cát không sợ kẻ địch mạnh, cho dù là Thần Ma lúc trước, cùng lắm thì chết một cái là được.

Nhưng vị hảo hữu chí giao ngày xưa ở trước mặt này mới hơn một trăm năm, vậy mà đã biến thành lạ lẫm như thế, nhất là đối người khác thì đây là thời gian hơn một trăm năm nhưng đối với Tào Long Cát lại là không đến một năm.

Ấn tượng với lão Lương Vương còn dừng lại ở Thần Đô, lúc bọn họ còn là huynh đệ cùng uống rượu, lúc đó lão Lương Vương phóng khoáng anh tuấn uy vũ, mà bây giờ vị trước mắt này, vì mạng sống không tiếc giết hại con nối dõi, biến hóa thật sự là quá lớn.

Đã có một loại cảm giác xa cách nghiêm trọng, một loại không chân thực, còn có tức giận vì đối phương đồi truỵ đọa lạc, nhưng loại tức giận này hết lần này tới lần khác lại không có cách nào phát tiết ra.

Bởi vì tính cách của Tào Long Cát không phải là kẻ hay rống to mở miệng chất vấn đối phương vì sao trở thành người như thế, cho nên đúng là như thế nên nỗi tức giận này không có cách nào phát tiết được, toàn bộ đều tích ở trong lòng.

Môi Tào Long Cát mấp máy nhưng một câu đến bên miệng lại lần nữa nuốt vào trong bụng, lặp đi lặp lại thật lâu, rốt cục khắc chế không được mở miệng nói: "Lão Tiêu."

"Còn nhớ rõ trước trận chiến Tam Tiên Đảo, đại quân tụ tập, cho dù là võ đạo nhất phẩm xông trận cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng ngươi là lại anh dũng phóng khoáng đến mức nào, có can đảm giành trước làm tử sĩ."

"Liền xông tới ba trận, lấy thân bị trọng thương, chém giết Long tộc nhất phẩm, lúc này mới đặt vững ưu thế cho quân ta."

"Một trận chiến Tam Tiên Đảo thu được thắng lợi lớn hoàn toàn."

"Ngươi dẫn đầu lập công."

"Lão Tiêu ngày xưa không sợ sống chết, bây giờ lại vì kéo dài hơi tàn, vậy mà đã không tiếc giết chết họ hàng thân thuộc, đoạt xá người thân nhất."

Tào Long Cát hiện ra khí thế rét lạnh, sát khí lạnh thấu xương bắt đầu lan tràn trong trời đất, trầm mặc một lúc mới tiếp tục nói: "Người coi trọng nhất thân tình, lập chí quyết tâm chấn hưng sư môn."

"Bây giờ lại bán sư môn, lục thân không nhận."

"Ta không biết đây là chê cười, hay là châm chọc."

"Dạng người như ngươi này còn không bằng chết ở trong trận chiến Tam Tiên đảo lúc trước."

"Bây giờ sa đọa đến mức này khiến cho ta không thể tiếp nhận."

Lão Lương Vương thuận tay quăng mặt nạ ra, một bước đi ra, giẫm đạp ở giữa không trung, sau hai, ba bước đã ngang hàng với Tào Long Cát, giương mắt nhìn chăm chú tên tiểu đệ trước mặt ngày xưa.

Trong mắt hiện ra hoảng hốt, nhớ lại mở miệng nói: "Quá lâu."

"Theo ý của ngươi chỉ là không đến một năm nhưng đối với ta mà nói quá lâu."

"Hơn hai trăm năm."

"Trong thời gian dài dằng dặc này, ta ngày ngày đều bị di ngôn của ân sư tra tấn."

"Năm đó đánh đông dẹp bắc, mặc dù ăn bữa nay lo bữa mai, mỗi ngày đều giãy dụa trong thời khắc sinh tử, nhưng quãng thời gian này là thời gian ta an tâm thoải mái nhất, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, không chừng sau một khắc sẽ bị chết."

"Nhưng về sau ta đến Lương Châu, thời gian bình thản trôi đi, mỗi một lần trông thấy người Cửu U Minh Giáo, ta đều sẽ bị di ngôn của ân sư tra tấn."

"Phục hưng Cửu U Minh Giáo."

"Sáu chữ này giống như ma chú, ngày ngày đều quanh quẩn ở trong tai ta."

Bình Luận (0)
Comment