Tác dụng của Đại Chu chính là đá kê chân cho bọn họ, bảo vệ là sẽ không bảo vệ, dùng để làm bước đệm tiến thân.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu hiện ra vẻ tỉnh ngộ, lẩm bẩm tự nói: "Chỉ cần xuất hiện một kẻ đại thiên mệnh Thần Ma, thực lực mạnh mẽ trong lịch sử có một không hai, đến lúc đó Đại Chu bị tàn phế sẽ trực tiếp đi đến những năm cuối vương triều, đỡ phải giày vò mấy trăm năm, tranh chấp với triều đại mới, người thắng thoát kiếp, kẻ thua mất mạng."
Cuối cùng hắn hỏi lại: "Là Thái Tông, chỉ có Thái Tông trải qua thời khai quốc mới có đủ khả năng hoàn thành đại thiên mệnh chân long, năm xưa cũng là hắn phản bội Thái Tổ, vào thời khắc mấu chốt lúc Thái Tổ chứng đạo Thần Ma đâm một nhát sau lưng, khởi xướng biến động đoạt cung, mới dẫn đến Thái Tổ sắp thành lại bại, Đại Chu không còn Thần Ma, bây giờ xem ra đang đoạt lấy tất cả sự dành dụm của Thái Tổ."
"Đương kim Thánh nhân tại vị lâu rồi, uy vọng không thấp, nhất là một giáp này cực kỳ mấu chốt, thế mà hắn lại không muốn thành thật chết già, đã vậy còn muốn sống lâu thêm."
"Cho nên các ngươi đương nhiên muốn loại bỏ hắn trước tiên."
"Gian thần, bạo quân, thật là không có một thứ tốt nào."
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể cảm nhận cuồng phong càng thổi càng to, thế cục đại tranh đấu cũng sắp đến rồi.
Long Tước Đao của Đại Hạ xuất thế, những kẻ dã tâm trong thiên hạ này bắt đầu không ngừng ngoi đầu.
Cuộc nổi loạn ấy bùng nổ, nếu không thể ngăn cản, ắt sẽ phải tham gia.
Nhất là Cơ Xương Kình, giết cha giết huynh, nhưng không chỉ đế vị này, mà đại thiên mệnh chân long của Đại Chu, sự thịnh vượng của Đại Chu và Hạ Thương đều là sự kiện trong năm của Thái Tông.
Thái Tổ không có phần, không cần da mặt tiếp thêm một Thế Tổ.
Chưa chắc là không thể.
Thành Đại Lương.
Khách điếm Tây Giang Nguyệt, nhã gian.
Lúc này Đậu Trường Sinh vô cùng mỹ mãn bưng chén rượu lên uống một ngụm, sau đó cắt một lát thịt từ từ ăn, Tào Long Cát ngồi một bên im lặng không lên tiếng, trông như một pho tượng.
Ăn một lúc, Đậu Trường Sinh ngẩng đầu nhìn Tào Long Cát vẫn không nói lời nào, cầm đũa trong tay gắp lấy thức ăn, bình thản mở miệng nói: "Tào thúc suy xét thế nào?"
"Lần này làm phiền Tào thúc đi từ Hắc Thủy Quan đến Lương Châu, trước đó đã nói rõ là hợp tác."
"Nhưng Tào thúc chưa từng ra tay, nên không thể nào chia đều chiến lợi phẩm được."
"Nhưng chỉ cần Tào thúc sẵn lòng mang tiếng cướp lấy Cửu U Đao, thế thì 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》 có thể để cho Tào thúc qunhìn xem."
Đậu Trường Sinh lại nhắc thêm một lần, sau khi nói xong mặc kệ thái độ của Tào Long Cát, tiếp tục ăn phần đồ ăn còn dở.
Tiếng nhóp nhép liên tục vang lên.
"Tên đã lên dây không thể không bắn."
Tào Long Cát im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên nói ra một câu, ánh mắt nhìn về phía Đậu Trường Sinh, tràn ngập một luồng cảm xúc khác thường.
Đậu Trường Sinh lên tiếng giải thích: "Tào thúc à, lần này ta thật sự không cố ý hãm hại ngươi, ai mà ngờ Tào thúc có Thiên Lang tinh mệnh, phát ra Tham Lang Khiếu Nhật Khải được cơ chứ."
"Lấy bản lĩnh của Thiên Cơ Lâu, chắc chắn ngày mai sẽ bị phô bày ra khắp thiên hạ, Tào thúc không có nhiều lựa chọn, chắc chắn chỉ còn cách gia nhập đất Thục."
"Cho nên đến lúc đó nếu Tào thúc không còn 《 Diêm La Trấn Ngục Kinh 》, vậy thật sự vừa mất phu lại thiệt quân."
Tào Long Cát nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, ánh mắt lập lòe, luồng khí lạnh thấu xương hiện lên, khoá chặt lấy Đậu Trường Sinh, giống như một con cự thú trong chốn vực sâu, đang bắt đầu không ngừng thức tỉnh.
Giống như áp lực của núi cao, dời non lấp biển thổi quét về phía Đậu Trường Sinh, chiếc đũa trong tay không khỏi rơi xuống mặt bàn, phát ra tiếng kêu giòn giã.
Nét hồng hào trên khuôn mặt Đậu Trường Sinh bắt đầu biến mất, hoàn toàn trở nên trắng bệch, vòng eo rắn rỏi không khỏi run lên, khí thế mà một vị võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm phóng xuất ra thì lớn biết nhường nào.
Nhất là Tào Long Cát từng đánh đông dẹp bắc, sát khí và huyết khí được tích lũy có thể nói là kinh thế hãi tục, bây giờ bộc phát ra ngoài, Đậu Trường Sinh dường như đang phải đối mặt với núi thây biển máu, cho dù trong tay đã có không ít mạng người nhưng đối mặt với thứ này tâm thần vẫn bị dao động.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi à?"
Giọng nói lạnh như băng cùa Tào Long Cát cất lên, giống như được nói ra từ trong kẽ răng, ngập tràn sự lạnh lùng vô tận.
Sắc mặt Đậu Trường Sinh trắng bệch, nở nụ cười cứng đờ, mỗi một chữ nói ra đều gian nan như dọn núi lấp bể: "Tào thúc có chí khí của anh hùng, nên sẽ không ra tay."
"Vả lại dù cho Tào thúc ra tay thì cũng sẽ không thành công."
Đậu Trường Sinh vỗ nhẹ một cái lên mặt bàn, từng vầng hào quang nhè nhẹ xuất hiện, trước sau liên tục quấn quýt lấy nhau, Ý Chí Hiện Hoá mà ra, áp lực dời non lấp biển cứ thế tan biến.