Tài nguyên của Âm Cực Tông, treo thưởng của Kim Phong Dạ Vũ Lâu.
Tội lỗi, thật là tội lỗi.
Sư phụ thần bí âm thầm thở dài, quá nhiều.
Không khỏi mở miệng nói: "Vốn lần này tông môn muốn khen thưởng cho đồ nhi thăng chức Băng Phách đao lên Bán Thần Binh nhị phẩm."
"Tuy điều này cũng gọi là danh tác, phần thưởng cũng phong phú, nhưng võ đạo nhị phẩm có phân ra cao thấp, Bán Thần Binh nhị phẩm cũng có."
"Thứ như Băng Phách đao chỉ là bình thường nhất."
Sư phụ thần bí nghiến răng nghiến lợi một cái, giống như đang hạ quyết tâm, trầm giọng mở miệng: "Ai bảo ngươi là đồ nhi mà ta coi trọng nhất làm gì."
"Lần này vi sư mang tất cả bảo vật mà ta có bán hết lấy tiền mặt, cũng vì muốn mua sắm nhiều thêm một ít tài nguyên cho đồ nhi."
Giọng nói vừa vui mừng vừa kinh ngạc của Đậu Trường Sinh vang lên: "Bán Thần Binh nhất phẩm?"
Sư phụ thần bí lắc đầu quả quyết nói: "Bán Thần Binh nhất phẩm cần lượng tài nguyên quá lớn, cho dù vi sư đập nồi bán sắt cũng không đủ, nhưng có thể đẩy Bán Thần Binh nhị phẩm lên tới cực hạn."
"Số tài nguyên này cũng là do vi sư ăn mặc cần kiệm tích góp được suốt 200 năm qua, hy vọng ngươi không phụ sự kỳ vọng của vi sư, không ngừng cố gắng."
Đậu Trường Sinh hơi giật mình, dù không thể đạt tới Bán Thần Binh nhất phẩm, nhưng có thể đạt tới Bán Thần Binh nhị phẩm cực hạn, điều này cũng có nghĩa sau khi đúc lại Băng Phách Đao, trong số những Bán Thần Binh nhị phẩm, nó sẽ cầm cờ đi trước, nếu có một bảng xếp hạng thì trên đó cũng có tên.
Đây cũng là danh tác, gia sản của ông sư phụ tiện nghi nhà mình phong phú tới vậy à?
Có chút ngoài sức tưởng tượng.
Đậu Trường Sinh không khỏi cảm kích nói: "Đa tạ sư phụ ưu ái."
Sư phụ thần bí không hề có cảm giác đau lòng một chút nào, số tài nguyên này hoàn toàn chỉ là gió thoảng mây bay, dù đã cho Đậu Trường Sinh không ít nhưng bản thân cũng kiếm được chút ít, cỡ chừng bằng với số lượng để đúc lại Bán Thần Binh nhất phẩm.
Đến khi thực lực của Đậu Trường Sinh mạnh lên.
Thế thì thời điểm thu hoạch trong tương lai còn ít à?
Bản thân có một món Bán Thần Binh nhất phẩm, vẫn là do kế thừa mà có, không tương xứng một trăm phần trăm với mình, nhiều nhất cũng chỉ hoàn toàn hồi phục, không thể đạt tới thăng hoa, đến nỗi cực tẫn thăng hoa thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lại làm thêm vài bút nữa, là hoàn toàn có thể đúc ra được một món Bán Thần Binh nhất phẩm.
Tên Tào Long Cát kia có tận hai món Bán Thần Binh nhất phẩm, dù thế nào mình cũng phải kiếm đủ hai cái, một món là vũ khí, một món là áo giáp, tấn công và phòng ngự đều phải có đủ.
Không, phải có ba món, thêm một món phụ trợ dùng để trốn chạy.
Lại nói tiếp giải thưởng của Kim Phong Dạ Vũ Lâu, một lát nữa sẽ phải đi lĩnh.
Phải tạo ra một con đường, cho Đậu Trường Sinh một phần, không thể làm chuyện uống rượu độc giải khát được, muốn phất nhanh trong một đợt là chuyện không thể, tế thủy trường lưu mới là vương đạo.
Vẫn là câu nói cũ, đợi đến khi Đậu Trường Sinh đạt đến thượng tam phẩm, tiền lời chẳng phải là càng ngày càng lớn hơn hay sao?
Chuyện tông môn ban thưởng đã sắp xếp xong xuôi, sư phụ thần bí quan tâm lên tiếng hỏi: "Kế tiếp ngươi định đi đâu?"
"Trở về Thần Đô à?"
Đậu Trường Sinh gật đầu nói: "Trở về Thần Đô."
"Ra ngoài đã hơn nửa năm, cũng nên trở về Thần Đô nghỉ tạm một tí."
Rời khỏi Thần Đô đi ra ngoài, là vì nước ở Thần Đô quá sâu, hiện giờ nói một câu thật lòng, Đậu Trường Sinh cũng không quá muốn quay về cho lắm, cho dù thực lực đã tăng, nhưng nước ở Thần Đô vẫn sâu hoắm như cũ.
Nơi Đậu Trường Sinh muốn đến nhất chính là đất phong, thành thành thật thật tu hành, chỉ là chuyện thăng chức lên Thần Bộ cần phải quay về Thần Đô một lần, cho nên sau khi trở về sắp xếp thoả đáng thì sẽ đến đất phong nhìn thử.
Còn Thần Đô, đợi sau khi bản thân đạt tới võ đạo nhất phẩm thì sẽ lăn lộn vào Thần Đô, đến lúc đó sẽ không còn nguy hiểm nữa.
Đậu Trường Sinh không nói thật, định kiếm một lý do ứng phó cho qua là được, Âm Cực Tông quá nguy hiểm, sau khi biết được hành tung của mình, không chừng lại muốn sắp xếp chuyện gì đó cho mình xử lý.
Một năm trước Đậu Trường Sinh không có đường sống phản kháng, hiện giờ đã có thể nói không được.
Sư phụ thần bí im lặng, bắt đầu suy tư, lại nói tiếp hiện giờ Thần Đô không yên ổn, dựa vào thông tin mà sư phụ thần bí đang nắm giữ, Thần Đô đang đứng trong thời kỳ mấu chốt của cuộc chiến đoạt đích.
Trước khi chưa xác định được một giáp chi loạn, cuộc chiến giữa Thái tử và Tấn Vương vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, trên cơ bản đều là tranh đấu trong âm thầm, ngoài sáng vẫn đủ sức duy trì hình tượng huynh đệ hoà thuận.
Bây giờ thế cục không như trước, cuộc nổi loạn sắp bùng nổ, Đại Chu đứng mũi chịu sào, việc lựa chọn tân vương là quan trọng nhất.