Thái tử không dám lơ là, nhanh chóng tiến lên nghênh đón: "Trường Thọ Chân Nhân.”
Trường Thọ Chân Nhân có tướng mạo bình thường, hắn mặc đạo bào đã cũ nát, đi chân đất trên mặt đất, tay cầm đoạn trượng như một cành cây khô. Sau khi nhìn thấy Thái tử tiến đến, hắn hơi giơ tay lên rồi nói: "Thái tử điện hạ, không cần khách khí.”
"Lần này bần đạo xuất cốc là vì đáp ứng theo lời mời của Thái tử điện hạ.”
"Đã gặp gỡ Thái tử điện hạ ở đây, ở nơi này bần đạo xây dựng một đạo quán nên sẽ tĩnh tu ở đây, thuận tiện niệm tụng Hoàng Đình là được.”
Người hầu cận thân của Thái tử chủ động tiến lên, kính cẩn nói: "Chân nhân tới nơi này, lại ở ngoại thành, như vậy chẳng phải là biểu hiện điện hạ lễ nghi không chu toàn, chậm trễ chân nhân sao.”
"Hiện tại Đông Cung đã chuẩn bị yến tiệc, xin mời chân nhân cùng đi đến yến tiệc.”
Đôi mắt của Trường Thọ Chân Nhân phản chiếu khuôn mặt người hầu cận thân của Thái tử, đoạn trượng trong tay buông xuống, rơi xuống mặt đất, đất bùn bên đường bắt đầu rung chuyển, chồi non xanh chui lên từ dưới đất.
Cây cối xanh tươi như ngọc thạch, đang điên cuồng tăng trưởng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, sau khoảng ba năm nhịp thở, một cây đại thụ che trời đã mọc ra.
Cây cối sum suê cành lá, những dải lá mỏng rủ xuống, trước sau móc vào nhau tạo thành một ngôi nhà gỗ.
Trường Thọ Chân Nhân chắp tay thi lễ nói: "Điện hạ chớ trách.”
Sau khi kết thúc lễ nghi, Trường Thọ Chân Nhân đi về phía ngôi nhà gỗ, sau khi bước lên đó, những cành cây tự động nổi lên như những bậc thang, Trường Thọ Chân Nhân ung dung bước vào.
Sắc mặt Thái tử bình tĩnh, nhìn căn nhà gỗ đang đóng cửa, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, ước chừng sau mấy chục hơi thở, Thái tử chậm rãi đi về phía căn nhà gỗ.
Người hầu cận thân Thái tử cầm khăn tay, không ngừng lau mồ hôi trên trán, khi nhìn thấy Thái tử đi về phía ngôi nhà gỗ, tinh thần hắn buông lỏng một chút, nhưng cũng hoàn toàn yên tâm.
May mắn.
Trường hợp xấu nhất thẹn quá hoá giận rồi bỏ đi trong cơn căm phẫn đã không xảy ra.
Một đám ở Trường Sinh Cốc đều là quái thai, cũng là võ đạo đại tông không dễ quan hệ, phải nói là bọn hắn cũng không si ngốc, cũng không đần độn, bọn hắn hiểu hết đạo lý, nhưng đều không thèm để ý đến chúng.
Hắn lo lắng nhìn chăm chú căn nhà gỗ, rất sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào lúc này.
Trường Thọ Chân Nhân đã đến, hắn không muốn sẽ còn rủi ro bất ngờ xảy ra.
Bên trong căn nhà gỗ.
Lúc này, Trường Thọ Chân Nhân đang ngồi trên mặt đất, hắn ngồi ngay ngắn trên đệm hương bồ, tay trái cầm một cuốn sách và tay phải cũng cầm một cuốn khác, tay trái tay phải khác nhau, bắt đầu mở sách ra đọc.
Tâm phân thành hai, mỗi bên đọc một cuốn sách khác nhau.
Khi Thái tử đến sau lưng, Trường Thọ Chân Nhân vẫn không dời ánh mắt, tầm nhìn vẫn dừng trên sách, nhưng hắn đã chủ động nói: "Bần đạo biết Thái tử điện hạ không hài lòng.”
"Không phải bần đạo cố ý lạnh nhạt Thái tử điện hạ.”
"Mà là đại nạn của bần đạo sắp buông xuống.”
"Mỗi một lần hô hấp đều hết sức quý báu. Nếu không phải thật tâm ủng hộ Thái tử điện hạ, bần đạo sẽ không chủ động xuất cốc.”
Tay trái tự động lật một trang, sau khi nói xong câu cuối cùng, tay phải cũng lật một trang khác. Trường Thọ Chân Nhân đang tán gẫu với Thái tử nhưng cũng không muốn chậm trễ việc đọc sách.
Thái tử nở nụ cười, nói: "Chân nhân nói đùa, chân nhân có thể tới chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với bổn cung.”
"Một lát nữa sau khi trở về, bổn cung sẽ mời những thợ mộc giỏi nhất của Thiên Công đến, xây dựng một đạo quán ở đây cho chân nhân.”
Trường Thọ Chân Nhân gật đầu, cũng không khách khí nói: "Lại thêm mấy cung nữ hầu hạ đến. Lần này ta xuất cốc đi vội vàng, bên người cũng không có người hầu hạ.”
"Một ít việc vặt vãnh mà thôi, cũng nhờ Thái tử điện hạ bố trí, bần đạo không muốn quan tâm đến những thứ này, lãng phí thời gian quý báu của bần đạo.”
Thái tử đáp lại: "Những việc này không cần chân nhân hao tâm tổn trí, bản cung sẽ lo liệu tốt.”
Cuối cùng Thái tử do dự một lúc, vẫn hỏi: "Chân nhân đang tu luyện Thanh Đế Trường Sinh Kinh sao?”
Trường Thọ Chân Nhân không trả lời, nhưng Thái tử đã biết câu trả lời, lúc này trong mắt hắn hiện lên vẻ thương cảm, lửa giận trong lòng hoàn toàn biến mất.
Võ học Thần Ma trấn phái của Trường Sinh Cốc 《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》.
Được mệnh danh là thuậtt rường sinh.
Nhưng những người luyện võ học Thần Ma trấn phái này, chưa từng có một người sống qua một trăm tuổi.
Võ giả bình thường có thực lực càng mạnh thì tu vi càng cao thì tuổi thọ càng dài, nhưng《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》thì ngược lại, thực lực càng mạnh thì tuổi thọ càng giảm.
Vì vậy, Trường Sinh Cốc trong Cửu Đại Thượng Tông còn được gọi là đoản mệnh cốc.
Người ngoài không rõ ý nghĩa sâu xa của《 Thanh Đế Trường Sinh Kinh》, nhưng Trường Sinh Cốc tu hành từ đời này sang đời khác, uy lực thể hiện ra có thể nói là vô cùng mạnh mẽ.