Phí Lỗi là không ý định đầu quân vào Ngụy Vương phủ, đây là một con đường chết, không biết khi nào sẽ bị bạo bệnh mà chết.
Một cái tay đã theo bản năng đặt lên chuôi đao bên hông, Phí Lỗi đi vào tuyệt cảnh cũng kích phát ra tàn nhẫn, cho dù có chết thì cũng phải hung hăng cắn đối phương một miệng thịt, khoanh tay chịu chết đó là chuyện không có khả năng.
"Huynh trưởng nói thế nào, ta sẽ làm như thế đó."
"Trời đất chứng giám, tuyệt đối không hai lòng."
"Nếu không sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được nhắm mắt."
Mặc dù tuổi tác của Phí Lỗi không nhỏ, lớn hơn Đậu Trường Sinh mười mấy tuổi, nhưng lúc này mở miệng một tiếng huynh trưởng cũng là gọi rất tự nhiên.
Đậu Trường Sinh cũng không khách khí, trực tiếp mở miệng nói: "Về sau gọi ta là đại huynh, ngươi chính là nhị đệ của ta."
"Huynh đệ chúng ta mới quen đã thân."
Không cầu.
Hai chữ này vừa mới đến bên miệng, Đậu Trường Sinh lại nuốt xuống.
Có một câu thuận miệng muốn nói rằng ‘không cầu sinh cùng năm cùng tháng, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng’ đến bên miệng, Đậu Trường Sinh phát hiện câu nói này quá xúi quẩy.
Đối phương đều gần trăm tuổi rồi mà mình năm nay mới mười chín tuổi, đối phương lại sống như thế nào thì số tuổi thọ cũng hơn một trăm, mà mình còn có thể sống hơn hai trăm năm.
Nếu là cùng ngày chết thì thật sự quá là thiệt thòi lớn.
Đậu Trường Sinh không nói nữa nhưng Phí Lỗi lại vô cùng vui mừng, buông lỏng tay cầm đang đè lên chuôi đao ra, bỗng nhiên đứng lên đẩy ghế dựa sang một bên khiến nó phát ra âm thanh thanh thúy, cũng không đoái hoài gì đến cái ghế, bắt đầu giơ bàn tay lên ôm quyền trịnh trọng cúi người xuống bái một cái nói: "Bái kiến đại huynh."
"Nhị đệ không cần phải khách khí."
Trong lòng Đậu Trường Sinh hơi hốt hoảng, nhưng vẫn mạnh mẽ nhìn đối phương, trầm giọng mở miệng nói: "Ngày xưa Thánh Nhân hạ chỉ phong ta làm Trần Hầu."
"Thực ấp vạn hộ."
"Đến bây giờ đã hơn nửa năm, vẫn chưa từng thành lập thân vệ, không biết nhị đệ có nguyện hạ mình đảm nhiệm hay không?"
Lúc này Phí Lỗi hé miệng, tươi cười nói: "Đại huynh nói gì vậy, làm thân vệ cho ngài, làm sao lại xem như hạ mình, đây rõ ràng là thăng chức."
Bàn tay to rộng của Phí Lỗi, không ngừng đập lên bộ ngực của mình, lớn tiếng tuyên truyền giảng giải nói: "Đại huynh yên tâm, có tiểu đệ ở đây, muốn đả thương đại huynh, nhất định phải bước qua xác của tiểu đệ trước đã."
Nước bọt của Phí Lỗi không ngừng tung bay, tiếng nói như sấm sét vang vọng tứ phương, không nói đến khách điếm Tây Giang Nguyệt, toàn bộ những con đường và lầu các bên cạnh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Vẻ mặt Tiếu châu mục thay đổi rõ rệt, cầm khăn tay lau sạch mồ hôiở trên trán, nhìn hai người trước mặt ý hợp tâm đầu, trong khoảng thời gian ngắn đã thông đồng với nhau lại là nổi lên chua xót.
Cục diện sợ nhất đã xuất hiện, đây là nguyên nhân vì sao Tiếu châu mục lập tức xuất hiện sau khi biết Phí Lỗi dự định muốn gặp Đậu Trường Sinh.
Phí Lỗi đã bị dồn đến trong tuyệt cảnh, con đường để hắn lựa chọn đã không còn, nhưng hết lần này tới lần khác vị Phí Lỗi này tìm tới Đậu Trường Sinh, thoáng một cái đã trở thành tướng quân.
Nếu là hôm qua thì Tiếu châu mục làm gì có lo lắng này, nhưng hôm nay Thiên Cơ Báo vừa ra, chỉ có một ngày mà sức nặng của Đậu Trường Sinh đã bạo tăng không chỉ gấp mười lần mà thôi.
Uy danh của Lão Lương Vương hiển hách, bây giờ toàn bộ đều giúp cho Đậu Trường Sinh, thảm án Tiêu Viên oanh động biết bao nhiêu thì sức nặng của Đậu Trường Sinh sẽ càng tăng bấy nhiêu.
Võ đạo đại tông nhiều như vậy, trong đó võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm không phải chỉ có một vị, còn có võ đạo nhị phẩm và võ đạo tam phẩm thêm chung vào một chỗ đều đã vượt qua số lượng đếm của hai tay mà toàn bộ đều đã chết, dùng anh danh cả đời của bọn họ làm như đá kê chân thành toàn cho Đậu Trường Sinh.
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó.
Sớm biết hôm nay Thiên Cơ Báo oanh động như thế thì hôm qua đã giải quyết chuyện cho xong rồi.
Tiếu châu mục hiện ra chua xót, im lặng một lúc mới mở miệng nói: "Hầu gia phải biết rằng, Trọng Giáp Binh Đại Lương là đạo binh thượng phẩm, đây là một cỗ lực lượng rất trọng yếu, triều đình sẽ không bỏ qua."
"Hầu gia muốn thu Trọng Giáp Binh Đại Lương làm tư binh, lấy thực ấp vạn hộ của hầu gia thì vĩnh viễn sẽ không nuôi nổi."
Tiếu châu mục còn chưa nói hết những lời còn lại đã bị một giọng nói thô lỗ đánh gãy, Phí Lỗi chẳng thèm ngó tới nói: "Đại huynh nhà ta há lại thiếu chút tiền tài ấy."
"Bây giờ tộc Tiêu thị phạm tội chính là do đại huynh phát hiện, biết rõ sự thật lão Lương Vương là dư nghiệt của Cửu U, bảo toàn bình an cho Lương Châu."
"Nghi phạm tộc Tiêu thị, ngươi bắt cũng đã bắt, chia lãi một chút công lao cho ngươi, đại huynh nhà ta cũng không thiếu một chút đó."