"Nhưng ngươi cũng rất không thức thời, tiền tài của tộc Tiêu thị đâu rồi hả?"
"Tiêu viên tấc đất tấc vàng, phòng ốc khế đất, cửa hàng, ruộng tốt v.v các loại của tộc Tiêu thị đều đã bị kiểm tra thu hồi nhưng lại không đưa tới cho huynh trưởng nhà ta."
"Đây là ngươi có ý gì?"
Phí Lỗi hào khí bay cao, hôm qua ta khúm núm là không có chỗ dựa, hôm nay có huynh trưởng chống đỡ, ngươi chỉ là một tên Lương châu mục mà thôi, tính là cái cọng hành gì chứ?
"Lấy sản nghiệp của tộc Tiêu thị, lại có đất phong, nuôi sống 2000 Trọng Giáp Binh Đại Lương trong một thời gian không phải là việc gì khó."
"Hơn nữa huynh trưởng nhà ta có quan hệ với Cửu gia của Tài Thần Các, làm ra tiền tài là việc khó sao?"
Sau khi Phí Lỗi dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói: "Không nói chuyện của vụ án, huynh trưởng nhà ta là con rể của Tiêu thị, bây giờ Tiêu thị phạm tội, con rể kế thừa gia nghiệp, đây không phải chuyện đương nhiên theo lý thường tình à?"
"Bất luận là nhìn từ góc độ nào thì phần sản nghiệp này đều là của huynh trưởng nhà ta."
"Kể cả có chọc thủng trời thì huynh trưởng nhà ta cũng là có lý."
Bốp bốp bốp bốp!
Tiếng vỗ tay vang lên, thế tử Ngụy Vương vỗ tay tán thưởng nói: "Đậu diệt môn quả nhiên là danh bất hư truyền."
"Trước có Tây Giang Kiếm Phái, bây giờ lại có Tiêu thị, bản lĩnh vơ vét của cải này đúng là thiên hạ không có ai sánh bằng."
"Phụ vương đã thiết yến, xin ngài đến Ngụy Vương cung một lần."
Trước Ngụy Vương cung.
Tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Trọng Giáp Binh Đại Lương khoác trọng giáp trên người, tay cầm vũ khí chỉnh tề nện bước di chuyển từ nơi xa đi đến, bảo vệ xung quanh khu vực trung tâm, Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn trên xe ngựa.
Phí Lỗi ngồi ở một bên, lúc này hơi đứng ngồi không yên, sau khi chần chờ một lúc vẫn là hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: "Sao đại huynh ở trong thành Đại Lương không rời đi."
"Kể cả không rời đi thì tìm một lý do từ chối là được rồi, vì sao còn đến dự tiệc ở Ngụy Vương cung chứ?"
"Yến tiệc này không tốt, đến thì dễ dàng nhưng muốn đi thì khó khăn."
Đậu Trường Sinh đưa tay mở ra màn che xe ngựa, nhìn một đội quân đạo binh thượng phẩm này, đây không thể nghi ngờ là một đội quân tinh nhuệ, là một đội mạnh bách chiến, mỗi một vị giáp sĩ đều có sát khí và huyết khí nồng đậm quấn quanh, toàn bộ đội quân này đều đã từng thấy máu.
Tộc Tiêu thị đã không nuôi đội quân ỷ vào này thành phế vật.
Chẳng qua bây giờ một đội hùng binh lại là bộ dáng này, lúc này đừng nói là đánh một trận với đạo binh thượng phẩm khác, mà ngay cả một đạo binh hạ phẩm cũng có thể dễ dàng áp đảo làm tan vỡ Trọng Giáp Binh Đại Lương.
Suy cho cùng thì bọn họ đều là người, không phải nhân vật trò chơi lạnh lùng, bây giờ thảm án Tiêu Viên gây chấn kinh thiên hạ, bọn họ cũng nhận được tin tức, chính là lúc lòng người dao động, đây cũng là nguyên nhân các triều đại đổi thay đến nay, vì sao lại lấy ít ít bại nhiều.
Lòng người, sĩ khí, thiên thời, địa lợi v.v quá nhiều nhân tố có thể ảnh hưởng đến thắng bại của một trận chiến.
Đậu Trường Sinh để màn che xuống, nhìn lấy Phí Lỗi đang thấp thỏm bất an nói: "Ta muốn rời khỏi thành Đại Lương thì cho dù là Tiếu châu mục hay là Ngụy Vương Báo đều không thể ngăn được."
"Nhưng nếu như trực tiếp rời đi thì phải lưu lại Trọng Giáp Binh Đại Lương ở thành Đại Lương."
Sắc mặt Phí Lỗi trắng bệt, đạo lý này không phải là hắn không hiểu, chỉ là Ngụy Vương cung quá nguy hiểm, Phí Lỗi thật sự không muốn tới, Ngụy Vương Báo chấp chưởng Thần Binh, có thể nói Ngụy Vương cung là đầm rồng hang hổ, cho dù là võ đạo nhất phẩm tới cũng là có vào mà không có ra.
Sau khi đi vào Ngụy Vương cung thì sống chết đã không phải là do mình quyết định nữa rồi, nếu là ở bên ngoài thì Ngụy Vương Báo còn sẽ có kiêng kị, nhưng trong ở Ngụy Vương cung thì chết cũng là chết vô ích mà thôi.
Đậu Trường Sinh nhìn Phí Lỗi, mở miệng an ủi: "Ngươi lưu lại ở bên ngoài Ngụy Vương cung, không cần tiến vào nơi này."
Ngụy Vương cung nguy hiểm, cùng lắm thì mất một cái mạng mà thôi, sau khi Đậu Trường Sinh nghĩ thoáng xong thì không lo lắng nữa, bây giờ còn có một bảo rương còn chưa mở, thu hoạch lớn nhất cũng chưa thu đâu.
Tâm tính đó là một cái vững vàng, cùng lắm thì đổi một thân phận khác.
Cái số này, bây giờ danh tiếng quá vang dội.
Phí Lỗi quả quyết lắc đầu nói: "Đại huynh nói gì vậy, nguyên nhân hung hiểm lần này đều là do tiểu đệ, làm sao có thể để một mình đại huynh gánh chịu được?”
"Vẫn là câu nói kia, muốn giết đại huynh thì phải giẫm qua xác của ta đã."
Giọng điệu của Phí Lỗi kiên quyết, bây giờ đầu nhập vào Ngụy Vương Báo cũng là chết, chỗ Đại Chu kia thì không có vị trí của mình, chỉ có một con đường có thể đi, đó là có chết cũng phải ôm lấy bắp đùi của Đậu Trường Sinh.