Nhưng nếu như không có cách nào nhất thống nhanh chóng trong khoảng thời gian ngắn này thì những người khác tự nhiên cũng sẽ có thành tựu, thường dễ dàng bị địch nhân chiếm lấy hùng quan trọng yếu đã tu sửa gia cố, hơn nữa còn không ngừng dựng doanh trại, cũng nghiêm chỉnh huấn luyện đại quân.
Mỗi một tấc đất tranh đoạt đều phải bỏ ra vô số sinh mệnh của giáp sĩ.
Dù một trận đại bại nhưng cũng không đủ dao động nền tảng lập quốc, điều này sẽ xuất hiện tình huống triều nam bắc.
Biểu thị mặc cho ngươi là anh hùng cao minh đến đâu thì một thế hệ cũng không đủ để nhất thống thiên hạ.
Đậu Trường Sinh cho rằng loại tình huống này sẽ không xuất hiện, bởi vì Nhân tộc cần đại nhất thống vương triều đẩy mạnh đại thiên mệnh Chân Long, ai thắng ai thua, Thần Ma của Nhân tộc đông đảo, đọ sức tính kế với nhau, cuối cùng phó thác cho trời, nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép xuất hiện tình huống song song nam bắc, từ đó tự tổn hại thực lực của mình.
Đậu Trường Sinh không ở trong Ngụy Vương cung lâu, trước sau chỉ trong vòng một khắc, Đậu Trường Sinh bèn rời đi.
Thế tử Ngụy Vương vẫn luôn chăm chú nhìn Đậu Trường Sinh rời đi, sớm đã không có cách nào nhẫn nại được, hắn cũng không đi về phía đại điện mà là đi ra bên ngoài.
Vẻ mặt Thế tử Ngụy Vương phẫn nộ, sắc mặt đỏ bừng, trong đôi mắt giống như muốn phun lửa, toàn thân trên dưới đều lộ ra khí tức táo bạo, mới vừa đi được hai bước, vươn tay ra bắt lây bả vai của một tên giáo úy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đậu Trường Sinh nhục phụ vương ta."
"Ta muốn giết Đậu Trường Sinh, tướng quân có thể nguyện ý ra chút sức lực giúp ta không?"
Lúc này giáo úy cũng oán giận, chủ nhục thần chết, Đậu Trường Sinh hung hăng càn quấy như thế, không thèm coi Ngụy Vương ra gì như vậy, đây cũng chính là đang vũ nhục bọn hắn, trong lòng giáo úy đã sớm sinh ra sát cơ, nghe thấy Thế tử Ngụy Vương nói như vậy vui mừng quá đỗi nói:
"Mời Thế tử yên tâm, vậy thủ hạ điểm đủ binh mã, mời ba vị cung phụng, cần phải một kích lôi đình giết tên Đậu Trường Sinh kia, để cho hắn biết đắc tội đại vương phải trả giá lớn như thế nào."
Giáo úy ôm quyền thi lễ, sau đó bước ra một bước, lại không thể không dừng lại, bên tai nghe thấy được mệnh lệnh, sắc mặt hiện ra vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn nói: "Vâng."
Cuối cùng thành thành thật thật xoay người trở về, nói với Thế tử Nguỵ Vương: "Đại vương mời ngài đi qua."
Thế tử Ngụy Vương sải bước đi vào trong đại điện, dẫn đầu thi lễ sau nói: "Đậu Trường Sinh kiệt ngao, tự tìm đường chết, sao phụ vương lại không giết Đậu Trường Sinh?"
"Nếu ngài không muốn động thủ thì có thể giao cho hài nhi."
"Lần này coi như Đậu Trường Sinh danh chấn thiên hạ, nhưng thực lực bây giờ cũng nhìn thấy được, kể cả chiến lực có mạnh hơn nữa thì cũng sẽ không vượt qua được Tông Sư, hài nhi dự định mời ba vị cung phụng võ đạo nhị phẩm ra, lại để Tiết tướng quân điểm đủ binh mã ra tay, từ Tiếu châu mục mở ra đại trận nhất phẩm."
"Xin phụ vương hãy yên tâm, Đậu Trường Sinh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Tuyệt đối không có đường sống."
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh truyền ra.
Ngụy Vương bị Đậu Trường Sinh bức bách cũng chưa từng đứng dậy, lúc này lại đứng dậy, đứng ở trên cao nhìn chăm chú vào Thế tử Nguỵ Vương, ánh mắt hiện ra sương mù, lạnh giọng nói: "Đây là lần đầu cũng là một lần cuối cùng."
"Quả nhân là phụ thân của ngươi, tâm tư nhỏ của ngươi không thể gạt được ta."
"Không phải ngươi có ý giết Đậu Trường Sinh mà là vì kích phát khơi dậy mâu thuẫn giữa quả nhân và Đậu Trường Sinh."
"Theo sự sắp xếp của ngươi chắc chắn Đậu Trường Sinh sẽ bình an rời đi, sau đó hậu quả là sẽ thù hận quả nhân, làm hỏng khả năng liên thủ giữa quả nhân và Đậu Trường Sinh."
"Lợi dụng hận ý của Đậu Trường Sinh đối với quả nhân, bắt đầu nhằm vào Ngụy Vương phủ, làm suy yếu thực lực của Ngụy Vương phủ, làm mất hi vọng khởi binh của quả nhân."
Ngụy Vương cười lạnh liên tục, châm chọc mở miệng nói: "Ngươi nói quả nhân đang hại Đại Ngụy, vậy sao ngươi cũng không phải là như thế?"
"Nhân vật giống như Đậu Trường Sinh này, há lại là ngươi có thể sử dụng, ngươi cho rằng có Thần Binh thì Đại Ngụy có thể an ổn được sao?"
"Giết Đậu Trường Sinh không bằng thả Đậu Trường Sinh rời đi tốt hơn."
"Không cần nói nữa."
Ngụy Vương vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình run run, đánh gãy Thế tử Nguỵ Vương mở miệng, hai tay đã nâng lên rất cao, tay áo nhẹ nhàng tung bay, cao giọng mở miệng nói: "Hành động ngày hôm nay, quả nhân tán thành ngươi."
"Ngươi là con của quả nhân."
"Nhưng quả nhân phải nói cho ngươi biết, quả nhân biết sau khi Trọng Giáp Binh Đại Lương rơi vào trong tay Đậu Trường Sinh, quả nhân không chỉ không có ý định muốn mà còn muốn đưa tặng toàn bộ gia tài phú khả địch quốc của tộc Tiêu thị cho Đậu Trường Sinh."