Lớp trang điểm này rất nhạt, sẽ không khiến cho người ta có cảm giác rùng mình, bên hông đeo một miếng ngọc bội, trên tay đeo chiếc nhẫn nhũ màu trắng, toàn thân trên dưới đều tràn ngập khí chất cao quý.
Đậu Trường Sinh cũng tiến lên hai bước, trịnh trọng ôm quyền bái nói: "Bái kiến Tấn Vương điện hạ.”
Đậu Trường Sinh vừa mới khom lưng, Tấn Vương cũng đã chủ động đi lên, duỗi bàn tay trắng noãn ra đích thân đỡ lấy Đậu Trường Sinh, ôn hòa mở miệng nói: "Trần Hầu không cần đa lễ.”
"Thật ra lần này mạo muội đến đây là có một chuyện muốn nhờ.”
Hai bên cũng không có bất cứ một giao tình nào, tất nhiên là phải nói thẳng vào chủ đề, Tấn Vương hơi hơi để lộ một câu, sau đó quay sang Tú tổng quản ở bên cạnh nói: "Thất Tú.”
"Nhã gian đã sắp xếp xong chưa?"
Tú tổng quản mặt trắng không râu, đội mũ quan cao mặc trường bào, lúc này cúi thấp người lên tiếng trả lời: "Nhã gian đã sắp xếp xong rồi.”
"Ngũ quân Đô Hộ Phủ cũng có mệnh lệnh đã truyền tới tay lính canh ở Long Môn Quan, đã cho phép thân binh của Hầu gia tiếp tục đi về phía trước, chỉ là không thể trắng trợn tiến vào Thần Đô.”
"Số người có thể tiến vào Thần Đô chỉ có 100 người.”
Tấn Vương nghe thấy lời này cũng đã cau mày lại, bất mãn mở miệng nói: "100 người, đây là hạn chế thân binh của hầu tước, nhưng Trần Hầu há lại là người bình thường, lại đi Ngũ quân Đô Hộ Phủ, cô tin tưởng Đại tướng quân rộng rãi nới lỏng yêu cầu.”
Đậu Trường Sinh chủ động mở miệng nói: "Không cần làm phiền vị tổng quản này, ngoại binh vào Thần Đô, quả thực ảnh hưởng này cũng không tốt cho lắm.”
"Nhị đệ.”
"Đại huynh.”
Nghe thấy Đậu Trường Sinh hô hoán, Phí Lỗi sải bước đi tới, đứng bên cạnh Đậu Trường Sinh đáp lại một tiếng.
Đậu Trường Sinh phân phó: "Một lát nữa ta sẽ chào hỏi với trấn thủ Long Môn Quan, ngươi hạ trại hơi xa một chút với Long Môn Quan, đến lúc đó thức ăn mỗi ngày sẽ được Long Môn Quan đưa tới.”
"Đừng khiến cho Long Môn Quan khó xử, cũng không muốn dẫn tới hiểu lầm, chỉ là nếu như có người khiêu khích thì không cần hạ thủ lưu tình, mọi hậu quả đều có ta gánh chịu.”
Phí Lỗi lên tiếng đáp: "Vâng"
Đậu Trường Sinh cũng không tiếp nhận sự ra tay tương trợ kia của Tấn Vương và Tú tổng quản.
Tấn Vương là người con thứ ba của Thánh nhân, phía trước còn có hai vị ca ca.
Chỉ là trưởng tử lại là con của thứ phi, sau khi Thái tử sinh ra không lâu thì do nhiễm phải phong hàn nên chết sớm, cho nên Thái tử bây giờ chính là đích trưởng tử.
Đều chiếm cứ cả trưởng và đích.
Chiếm giữ đại nghĩa chính trị, quyền thế này có thể đe dọa được Thánh nhân.
Cho nên các hoàng tử khác đều đứng lên, đặc biệt là Tấn Vương, vị tam hoàng tử này cũng là con trai do hoàng hậu sinh ra, có thể nói là được Thánh nhân cưng chiều hết mực.
Từ nhỏ hắn đã được phong vương, mỗi lần đến ngày lễ tết đều được phần thưởng nhiều vô kể, trong đó các loại ban thưởng vượt qua quy cách nhiều đến mức không đếm xuể, chỉ lấy thân phận thân vương mà đã có thể so được với Thái tử.
Đây cũng là nguyên nhân giúp địa vị của Tấn Vương không ngừng lớn mạnh, Tấn Vương có được thân thích với Thánh nhân, được Thánh nhân yêu mến, không ít người đều cho rằng Thánh nhân có âm mưu phế truất Thái tử, lập Tấn Vương.
Tranh giành đoạt đích, Đậu Trường Sinh không muốn bị cuốn vào trong đó.
Bây giờ gặp mặt Tấn Vương cũng không biết đã bị bao nhiêu người soi xét, phía trên tường thành Long Môn Quan nguy nga sừng sững kia, từng ánh mắt thăm dò, tọc mạch đều đang dò xét Đậu Trường Sinh, lúc này lời nói của hắn với Tấn Vương, tin rằng không đến một khắc sẽ xuất hiện trên mặt bàn của Thái tử.
Nếu người tới lúc này là Thái tử, Đậu Trường Sinh cũng không ngại cùng với Thái tử tạo nên một giai thoại quân thần tương ngộ.
Thái tử chiếm giữ chính trị, vào lúc Thánh nhân sắp thoái vị, thế lực của Thái tử điên cuồng bành trướng, mỗi một ngày trôi qua đều không ngừng lớn mạnh.
Theo Đậu Trường Sinh nhìn thấy thì phần thắng của Tấn Vương thật sự là rất xa vời.
Nếu như không có chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan thì không biết Thánh nhân đã băng hà từ lúc nào, không ít người sẽ duy trì thế trung lập, bởi vì cho dù Thái tử dành thắng lợi thì cũng chỉ là nhất thời, Thánh nhân còn ở phía trên đấy.
Cho dù là suy nghĩ một giáp chi loạn thì cũng sẽ không thay đổi người thừa kế, nhưng chỉ cần là người thì sẽ có tư lợi, tương lai còn có vài chục năm, bất cứ tình huống gì đều có thể xuất hiện.
Bây giờ không như trước nữa rồi, sau khi Thái tử chiến thắng thì sẽ đăng cơ xưng đế.
Đậu Trường Sinh chính là không coi trọng Tấn Vương này, cho dù biết rõ thái độ này sẽ khiến Tấn Vương không thích, nhưng thế thì có là gì.
Thực lực và địa vị đã được nâng cao, không còn là tiểu bộ khoái của một năm trước, Đậu Trường Sinh đã có đủ tư cách để từ chối.