Nghe thấy Đậu Trường Sinh nói hắn, Trần thần bộ đứng ngây người hồn ở trên mây, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt Tấn Vương ôn hòa, nụ cười từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi.
Có bản lĩnh, tính khí cũng không nhỏ.
Cho dù là người kỳ quái hơn thì Tấn Vương cũng đã tiếp xúc qua, thế này đã là gì, mỉm cười thân thiết vươn tay kéo tay Đậu Trường Sinh, trực tiếp tiến vào Long Môn Quan, đồng thời nói: "Trần Hầu đã trở lại, trên đường vất vả rồi."
"Ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu để tiếp đón tẩy trần cho Trần Hầu.”
Tấn Vương lại vươn tay ra, nắm lấy tay Trần thần bộ, kéo Trần thần bộ đã lui về phía sau một bước đi lên, cũng kéo đến Long Môn Quan.
Trần thần bộ giống như một con rối, bị Tấn Vương tùy ý kéo mời vào trong Long Môn Quan, tuy chỉ cần dùng chút sức là có thể bỏ qua tay của Tấn Vương nhưng không thể làm như vậy, làm như vậy chính là hoàn toàn lật mặt.
Đó là muốn gây thù với Tấn Vương, không chỉ Trần thần bộ sẽ không làm như vậy mà kể cả Đậu Trường Sinh cũng sẽ không.
Cho dù Tấn Vương nằm ở thế yếu hơn nhưng vẫn chưa suy sụp, bây giờ còn là hoàng tử có tiếng tăm hiển hách nhất, thân vương của tám châu, trên sử sách trước nay chưa từng có thân vương được bổng lộc ngang hàng với Thái tử, cách ăn mặc cũng ngang hàng với Thái tử.
Cũng giống như Thánh nhân, tuy rằng trong lòng đều coi thường đối phương nhưng chỉ cần đối phương một ngày không thoái vị thì vẫn là chí tôn của thiên hạ, miệng ngậm lời vàng ngọc, chỉ một câu là có thể quyết định chuyện sống chết của ngàn vạn người.
Cửa thành Long Môn Quan mở rộng giống như miệng rồng, chia thành mấy con đường, giữa mỗi con đường đều có vách ngăn, có quan binh canh giữ.
Các con đường khác lần lượt chia thành người đi đường và lái buôn còn có tiểu thương, từng người đều có đường riêng, đoàn người chen chúc cực kỳ líu nhíu, mà con đường chỗ Đậu Trường Sinh bọn họ đi, lại không có một bóng người, hoàn toàn trái ngược với con đường bên cạnh.
Không chỉ là con đường không người, mặt đất lát bằng đá xanh, con đường này cũng rộng hơn những con đường khác.
Mặc dù Đậu Trường Sinh chỉ tới đây trong một năm, sau đó có thể đi Tề Địa, bây giờ lại quay trở về Trung Nguyên thì hắn phát hiện ra mình càng thích hợp ở Tề Địa hơn, nơi đó bầu không khí cởi mở, kiểu đãi ngộ cho nhóm lão gia quyền quý này cũng có ở Tề Địa nhưng không có trắng trợn như vậy.
Ở mảnh đất Trung Nguyên này quá xem trọng tôn ti trên dưới, nơi này coi trọng việc lễ nghĩa đã vượt qua Tề Địa không biết bao nhiêu lần.
Bây giờ cũng là quyền quý, nếu không thì chắc chắn không chịu được.
Sai lầm, là không thể không nhận.
Đổi lại là mình một năm trước, chắc chắn là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Loại phép tắc tổ tông, lễ nghi phong kiến này, Đậu Trường Sinh không thích ứng được, chỉ là đáng tiếc cho Ma tông, Đậu Trường Sinh thích bầu không khí của chúng, nhưng bọn chúng lại quá tự do, quá cực đoan, nếu hai bên đều trung hoà cho nhau được thì tốt.
Long Môn Quan nguy nga sừng sững, đại khí hào hùng, đây là một toà hùng quan, nội bộ xưng là phồn hoa, nơi này những người từ phương Nam đến Thần Đô đều phải đi qua, thương đội qua lại đều muốn nghỉ chân thêm.
Mấy người đi vào Long Môn Quan là có thể trông thấy một tòa tửu lâu nằm ở mảnh đất phồn hoa này, lúc này ngoài cửa trải thảm đỏ ra, có không ít người đang đứng ở cửa, sau khi trông thấy đám người Đậu Trường Sinh thì lập tức chủ động tiến lên nghênh đón.
Sau khi vào nhã gian của tửu lâu thì ai nấy bắt đầu ngồi xuống.
Tú tổng quản tự giác đứng ở ngoài cửa, giống như lính gác cửa vậy, bắt đầu đóng chặt cửa nhã gian không cho người ngoài nhìn ngó, sau khi đi đến chỗ bí ẩn, Tấn Vương nói chuyện phiếm một lúc sau đó trực tiếp rời đi.
Không quá một lúc, cửa phòng được mở ra lần nữa, Tú tổng quản chậm rãi đi vào, chậm rãi ngồi xuống ngay ngắn, ánh mắt nhìn Đậu Trường Sinh, nghiêm túc mở miệng nói: "Trần Hầu.”
"Hai ta cứ việc nói thẳng?"
"Hôm qua Lễ Bộ Thượng Thư lại dâng thư, ta quá chán ghét hắn rồi.”
"Muốn hắn chết?"
"Giá bao nhiêu?"
Rầm!
Một tiếng đập mạnh phát ra.
Đậu Trường Sinh đột nhiên đứng dậy, đứng lên trực tiếp đụng vào bàn làm lật bàn, lúc này hắn cáu kỉnh như một con trâu đực, giận tím mặt nổi cơn thịnh nộ nói:
“Càn rỡ.”
“Đại Tông Bá là hạng thân phận nào, đó là người trong Nội các, bái tướng tướng công.”
“Phò tá Thánh nhân bốn mùa thuận âm dương, vạn vật sinh sôi nảy nở, bên ngoài trấn thủ bốn vị chư hầu, bên trong phục vụ bách tính, để các quan lại sử khanh sẵn sàng nhận trọng trách.”
“Cớ gì lại để cho một tên cẩu tặc như ngươi xúc phạm chứ.”
Đậu Trường Sinh đưa tay sờ soạng chuôi đao ở bên hông của mình, lúc này trong lòng mới thật sự tức giận, Lễ Bộ Thượng Thư này chính là một trong chín đại thần Nội các, địa vị vô cùng cao, dưới một người trên vạn người.