Cảnh giới võ đạo nhất Phẩm ngày hôm nay lại bị đối phương dùng theo cách này.
Phía bên kia bàn bát tiên cũng có một nam tử đang ngồi ngay ngắn, chòm râu của đối phương được cắt tỉa sạch sẽ, nước da trắng nõn, quần áo chỉnh tề cẩn thận tỉ mỉ không tùy tiện chút nào, bên hông còn đeo một thanh bảo kiếm.
Nghe được tiếng bước chân của Đậu Trường Sinh, Trần Vương chậm rãi mở mắt ra, hắn dừng động tác vê xoay chuỗi phật châu trong tay lại, ôn hòa nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, sau đó nâng lòng bàn tay đang cầm chuỗi phật châu lên, hơi vội vàng đặt ở bên cạnh giới thiệu: “Vị này là Trần Nhân Mai - Điện chủ của Chu Tước Điện, được người trong giang hồ tán dương là Vô Ảnh Kiếm."
"Đây là kiện tướng đắc lực của Lục Phiến Môn ta, thần thám phá được đại án, Trần Hầu Đậu Trường Sinh."
Trần Vương đích thân giới thiệu, hai bên cùng nhau thi lễ, Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn ở một bên ghế thái sư được bày biện ở hai bên, hắn nhìn xung quanh một vòng, phát hiện trong đại sảnh đã không có mặt những người khác.
Trần Nhân Mai nhìn Trần Vương nhắm mắt lại một lần nữa, trông giống như bức tượng thì đã quen với tình huống như vậy, kể từ khi Trần Vương tin thờ phật pháp, hắn đã không còn quan tâm nhiều đến những chuyện liên quan đến Lục Phiến Môn nữa.
Việc lần này liên quan đến vị trí Phó điện chủ của Chu Tước Điện, lúc này hắn mới không thể không đích thân ra mặt, nếu không muốn gặp mặt Trần Vương nhất định là việc vô cùng khó khăn.
Trần Nhân Mai mặc chiếc áo bào màu tím với một túi cá vàng, giọng nói của hắn hơi chói tai, dường như cổ họng có gì đó không ổn, giọng nói không thể nói là dễ nghe, thậm chí còn khiến lòng người ngứa ran. Nhưng Đậu Trường Sinh cũng không có ý kiến gì, dẫu sao hắn vẫn là thượng quan.
"Lục Phiến Môn có tứ đại điện. Chu Tước Điện của chúng ta tổng cộng có mười vị Thần Bộ, khách khanh và cung phụng thì có năm vị. Tổng cộng có mười lăm vị Tông sư."
"Hiện tại có thêm Trần Hầu, có thể nói thực lực của Chu Tước Điện chúng ta đã tăng lên rất nhiều."
Tứ đại điện đều như vậy, chỉ tính số lượng Tông Sư trong Lục Phiến Môn đã gần bốn mươi vij, nếu tính cả khách khanh và cung phụng thì cũng đã vượt qua con số năm mươi.
Số lượng Tông sư khổng lồ thoạt nhìn có vẻ rất lợi hại nhưng trên thực tế có quá nhiều việc cần quản lý, căn bản là không thể tập hợp họ lại chung một chỗ được, cho dù phân bố rải rác khắp thiên hạ thì cũng không thể sắp xếp một vị Tông Sư ở mỗi châu được. Hơn nữa, trong số đó vẫn có cung phụng và khách khanh vốn không được xem là người một nhà.
Đại thống nhất vương triều cần số lượng vô cùng to lớn, nhưng kẻ địch thì cũng nhiều vô kể, mọi mặt đều có liên quan nhiều ít, quyền lực thật sự có thể tự do sử dụng không còn lại bao nhiêu.
"Người chịu trách nhiệm tại tứ đại điện không phải cố định, cứ mười năm lại luân phiên một lần, mười năm trước là do Chu Tước Điện chúng ta phụ trách, bây giờ là Huyền Vũ Điện, hiện tại chúng ta sẽ phụ trách các vụ án ở Thần Đô."
"Sau khi Trần Hầu nhận được quan phục và lệnh bài, ngài sẽ có quyền điều động các Thần Bộ của Chu Tước Điện và các khách khanh, trong các trường hợp vụ án bình thường người cũng sẽ có tư cách dẫn đội."
"Để đạt được hiệu quả cao nhất, dựa theo quy củ thông thường, khi có phó điện chủ thì sẽ tự động phân ban, Điện chủ và Phó điện chủ mỗi người sẽ dẫn đầu một ban."
"Chu Tước Điện vốn có hai ban, nhưng bây giờ có Trần Hầu sẽ thành ba ban."
"Thành viên của ban thứ ba sẽ được lấy từ ban một và ban hai, mỗi ban rút ra một người. Không biết Trần Hầu có ý kiến gì về việc phân người không?"
Đậu Trường Sinh vội vàng nói: "Không có."
Đối với Thần Bộ dưới quyền của mình, Đậu Trường Sinh không có ý kiến gì, hắn cũng không nhận biết được hết đâu.
Hơn nữa, hình như sẽ rút ra một người từ ban một và ban hai, vậy còn có bốn người nữa, nhưng trên thực tế, tính cả hai vị trí lãnh đạo là Điện chủ và phó điện chủ, họ cũng chỉ rực tiếp quản hạt ba vị Thần Bộ, lai lịch của Đậu Trường Sinh còn kém, ít hơn một vị Thần Bộ cũng là chuyện bình thường.
Với hệ thống phân loại đơn giản, Đậu Trường Sinh có thể nhìn ra một điều, quyền lực của Điện chủ Chu Tước Điện không lớn như hắn dự đoán, ngược lại càng làm tăng thêm quyền lực của phó điện chủ, họ đều là thành viên của một ban khác nhau và ở cùng nhau mỗi ngày.
Con người không phải là cỏ cây ai có thể vô tình được, tình cảm sẽ không ngừng lớn lên, đến lúc đó nếu có lợi ích trói buộc, các nhóm nhỏ này sẽ dần xuất hiện, mệnh lệnh của Điện chủ theo đó cũng suy yếu.
Nếu nói theo ngôn ngữ thông tục, Đậu Trường Sinh cảm thấy, không phải là Điện chủ của Chu Tước Điện quản lý họ, mà là một ban bộ đầu cũng kiêm luôn vị trí Điện chủ của Chu Tước Điện.