Loại chế độ này có nghĩa là người lãnh đạo tự mình tạo dựng thành tích nhưng vẫn gặp những hạn chế, ngược lại thì hắn không phán đoán được, đây vẫn là lần đầu tiên Đậu Trường Sinh tiếp xúc với nòng cốt cao tầng của Lục Phiến Môn.
Hơn nữa, từ hôm nay nhìn được thực lực của Lục Phiến Môn cũng không mạnh như mong đợi, mặc dù có nhiều hơn mười vị Tông sư, nhưng trong Cửu đại Thượng Tông còn có Âm Cực Tông, tam mạch, ngũ sơn, và cửu môn.
Chỉ tính riêng cửu đại ngoại môn đã có hơn mười vị Tông sư, mà một mạch Chí Tôn yếu nhất trong ba mạch cũng có năm vị Tông sư và hai vị Đại Tông sư, trước sau cộng lại thì cũng có mười vị ở Ngũ Sơn, đã có thể sánh ngang với Lục Phiến Môn rồi.
Tất nhiên, tứ đại điện không bao gồm toàn bộ Lục Phiến Môn, Lục Phiến Môn còn có Tội Sơn nằm bên ngoài độc lập với hệ thống tứ đại điện.
Lục Phiến Môn mạnh hơn một võ đạo đại tông, ở thời kỳ toàn thịnh thì có thể sánh ngang hơn hai, nhưng tuyệt đối không đến ba.
Dù sao thì Âm Cực Tông cũng vô cùng mạnh, trước sau có nhiều Tông sư chết liên tiếp như vậy nhưng họ cũng không phải là kẻ đứng cuối trong võ đạo đại tông.
Hơn nữa giống như Lục Phiến Môn này, có những cơ cấu sẽ bị thay thế trong thời Đại Chu, chẳng hạn như Kim Linh Vệ và Đông Hán trước đây, còn có Thần Hầu Phủ đang dòm ngó nhìn chằm chằm.
Thực lực của Đại Chu rất cường đại, nhưng thiên hạ có một trăm lẻ tám châu là quá lớn, thế lực tông môn xuất hiện quá nhiều ở các địa phương, Cửu Đại Thượng Tông, Bát Đại Bàng Môn, Tứ Đại Thánh Địa, Thập Bát Thế Gia.
Không ai trong số đó dễ chọc vào, Đại Chu có sức mạnh có thể tàn sát bất kỳ gia tộc nào, nhưng nếu họ liên kết với nhau, cùng với sự phối hợp của các tông môn trực thuộc phát động thì họ cũng có thể khiến cho Đại Chu phải cải thiên hoán nhật.
Trần Nhân Mai đang giải quyết việc chung, sau khi hắn bàn giao ngắn gọn xong thì trực tiếp rời đi.
Sau khi nhìn Trần Nhân Mai rời đi, Đậu Trường Sinh che đậy hai bên trái phải, sau đó mới nói với Trần Vương: "Điện hạ."
"Hạ quan có một chuyện muốn bẩm báo."
Đậu Trường Sinh đích thân trao cuốn sổ nhỏ có ghi chép lại chuyện về Tào Long Cát vào trong tay Trần Vương, hắn muốn có được sự ủng hộ từ Trần Vương và đến lúc đó họ sẽ cùng nhau chuyển nó lên các cơ quan cấp trên.
Chỗ Thánh nhân không có tinh lực, chủ yếu là đưa đến tay Nội các, sau đó giao cho thủ phụ thảo luận.
Trần Vương vân vê chuỗi phật châu, bình tĩnh quan sát, hơi nhíu mày, sau đó thở dài nói: "Tào Long Cát một đời thanh danh như vậy, ta cũng không nghĩ khí tiết tuổi già lại không giữ được nữa."
"Làm anh hùng đỉnh thiên lập địa của Nhân tộc không tốt sao? Một hai cứ phải dùng Tham Lang Khiếu Nhật Khải để tạo phản, chuyện đã định là sẽ thất bại. Đến lúc đó, lịch sử sẽ sáng tỏ, khó mà thoát khỏi hai chữ phản nghịch."
Trần Vương cẩn thận cất cuốn sổ nhỏ vào, nói với Đậu Trường Sinh: "Chuyện này không phải chuyện đùa, liên quan đến Tham Lang tinh mệnh. "
“Nếu như Long Tước Đao của Đại Hạ chưa từng xuất thế, ý đồ luyện chế Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan của Thánh nhân không bị bại lộ, thì chuyện này cũng chẳng là gì, cũng không đủ làm rung chuyển căn cơ của Đại Chu. ."
"Hiện giờ Đại Chu sóng gió lắc lư, nguyên khí đã tổn hại rất lớn, nhất định không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa."
"Một lát nữa, ta sẽ bí mật gặp mặt thủ phụ để thương lượng cẩn thận chuyện liên quan đến Tào Long Cát. Trước khi ta trả lời, nhất định không được tiết lộ tin tức này ra ngoài."
Vẻ mặt Trần Vương nghiêm túc, dặn dò hắn thêm một lần nữa: "Một giáp chi loạn ở ngay trước mắt, không biết có bao nhiêu người đã bắt đầu nổi lên tâm tư, hiện tại thì khó mà phân biệt được trung hay gian."
"Không biết có bao nhiêu người trung thành cũng như kẻ phản loạn, dù sao thực lực của ngươi cũng yếu hơn một chút, nếu như bị người khác mang tâm tư khác thường, có thể ngươi sẽ gặp nguy hiểm."
"Dù sao nếu Tào Long Cát tạo phản, mặc dù biết sẽ không thành công, nhưng nhất định sẽ làm lung lay toàn bộ Đại Chu, Đại Chu lại tiêu hao nguyên khí một lần nữa, đến khi một giáp chi loạn đến, Đại Chu coi như vô lực trấn áp."
Đậu Trường Sinh trịnh trọng nói: "Xin điện hạ yên tâm, thuộc hạ biết phải làm như thế nào."
Trần Vương gõ nhẹ mặt lên bàn bát tiên, tiếp tục nói với Đậu Trường Sinh: "Chuyện lần này trọng yếu, sau khi xác nhận, ngươi có công tố cáo nhất định sẽ được ban thưởng, nhưng phần thưởng này chỉ có thể ban thưởng trong âm thầm."
Đậu Trường Sinh lắc đầu nói: "Thuộc hạ tố cáo Tào Long Cát là vì Đại Chu và vì tất cả chúng sinh trong thiên hạ, không phải vì phần thưởng đó."
"Xin điện hạ sớm có an bài, thuộc hạ xin cáo lui trước."
Trần Vương nói chắc như đinh đóng cột: "Yên tâm, hết thảy đều có ta, Đại Chu sẽ không loạn được."