Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 598 - Chương 598. Đảng Thái Tử Có Quan Hệ Gì Với Tên Đậu Nào Đó?

Chương 598. Đảng Thái tử có quan hệ gì với tên Đậu nào đó? Chương 598. Đảng Thái tử có quan hệ gì với tên Đậu nào đó?

Trần Vương ngước mắt nhìn chăm chú theo bóng lưng Đậu Trường Sinh đang rời đi, thấy hắn dần dần biến mất dưới tầm mắt mình, Trần Vương mới nhẹ nhàng lắc lư cuốn sổ con trong tay.

Một quả cầu lửa không biết xuất hiện từ nơi nào, cuốn sổ con bắt đầu bốc cháy. Tro đen lơ lửng trong không khí, một cổ pháp lực chập chờn xuất hiện khiến tro tàn tan rã và biến mất không tung tích.

Cuối cùng, hết thảy đều khôi phục lại bình tĩnh, Trần Vương chậm rãi cụp mi mắt, tiếp tục vân vê chuỗi phật châu.

Một trận gió mát lất phất thổi qua, sợi tóc Trần Vươn khẽ lay động, trong đại điện chỉ còn có tiếng từng hạt phật châu va vào nhau tạo nên thanh âm giòn vang.

Phường Thanh Long, Triệu phủ.

Đậu Trường Sinh vắt chéo hai chân, lúc này đang bưng chén trà, nhìn lão quản gia đang cung kính trước mặt, như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi cho một câu khẳng định đi?”

“Có phải sư phụ đã xảy ra chuyện rồi hay không?”

"Nếu xảy ra chuyện, ta là đồ đệ, tự nhiên phải san sẻ với sư phụ."

Lúc Đậu Trường Sinh nói câu cuối cùng, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào lão quản gia, vị sư phụ hờ Triệu Vô Độ này, mặc dù hai bên mới tiếp xúc không lâu, nhưng đối phương là thật tâm thật ý với mình, chính là che chở cho mình vào lúc mình nhỏ yếu.

Bây giờ thực lực của sư phụ hờ không đáng nhắc tới, nhưng bất luận thế nào thì hắn cũng là sư phụ, lâu như vậy cũng không có tin tức gì, giống như là bị mất tích, điều này khiến cho Đậu Trường Sinh có dự cảm không tốt.

Lão quản gia chủ động trả lời nói: "Nhị thiếu gia không cần phải lo lắng, lão gia thật sự không xảy ra chuyện gì.”

"Lần trước lão gia lập được công lớn, được Trần vương điện hạ tán thưởng, sắp xếp một nơi bí mật để tu hành, đợi đến khi lão gia thành công hoàn thành việc tu hành, là có thể đột phá đến võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm."

"Cơ duyên như vậy cực kỳ khó có được, nhị thiếu gia ngài luôn luôn không ở Thần Đô, tin tức này lão nô không dám nói trên thư, chính là sợ có người cố ý làm loạn, quấy rầy việc đột phá của lão gia."

Đậu Trường Sinh lập tức thả hai chân đang vắt chéo ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Không ngờ sư phụ lại có cơ duyên này, đây là một chuyện tốt, cũng giống như lời ngươi nói, tin tức này tuyệt đối không thể bị rò rỉ ra bên ngoài.”

"Chuyện này coi như chúng ta cũng không ai biết."

"Gần đây Triệu sư huynh có quay về Thần Đô hay không?"

Lão quản gia trả lời: "Từ khi đại thiếu gia rời khỏi Thần Đô đi đến Long Môn vẫn chưa từng trở về, nửa đường có gửi thư về, bây giờ đang du lịch ở Giang Nam.”

"Nữ tử Giang Nam khéo léo dịu dàng, sợ là đã lưu luyến quên mất đường về rồi."

Đậu Trường Sinh lắc đầu, sư huynh nhà mình ở Thần Đô có thể nói là thói hư tật xấu không thay đổi, bây giờ không có ai ràng buộc, sợ là như ngựa thoát khỏi dây cương.

Lúc đang muốn mở miệng thì có một tên nô bộc vội vàng đi tới, sau khi đứng ở cửa thi lễ xong mới mở miệng nói: "Nhị thiếu gia.”

"Bên ngoài có một bộ khoái Huyền Ngọc tên là Quan Tín Nhiên tới cửa cầu kiến, nói là nhị thiếu gia ngài gọi hắn tới."

Đậu Trường Sinh gật đầu nói: "Là ta gọi hắn tới.”

"Đi dẫn Quan Tín Nhiên vào đây."

Khi Quan Tín Nhiên đi vào sảnh đường, lão quản gia cũng biết điều rời đi.

Nhìn Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn ở trên ghế, Quan Tín Nhiên bịch một tiếng, trực tiếp quỳ lạy trên mặt đất, cái trán nhẵn bóng chạm vào sàn nhà, bờ mông vểnh cao lên.

Tư thế cực kỳ thảm hại xuất hiện trong mắt Đậu Trường Sinh, sắc mặt trắng bệch cả một mảng, không có chút huyết sắc nào.

Hơn nửa năm trước, ngay trong sảnh đường này, vị trước mặt này còn diễu võ dương oai ở trước mặt mình, đưa một mảnh vảy rồng tới cho mình.

Đậu Trường Sinh gọi Quan Tín Nhiên tới, đương nhiên không phải cố ý làm nhục đối phương, thậm chí là trả thù đối phương.

Dù sao hai bên cũng chỉ gặp mặt một lần, bây giờ lấy thân phận của mình, trả thù Vạn Nhân Vãng đó là chuyện tất nhiên, nhưng trả thù một vị võ giả trung tam phẩm, chính là lấy lớn hiếp nhỏ, khiến cho người ta có ấn tượng bụng dạ đầu óc hẹp hòi, không hề bao dung rộng lượng.

Chuyện này.

Đậu Trường Sinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Quan Tín Nhiên đang cúi đầu, còn có thân thể đang run rẩy.

Được rồi.

Vị này đúng thật là cho rằng mình sẽ trả thù hắn.

Không thể mắng Thiên Cơ Lâu một câu.

Đều do bọn họ không ngừng bôi đen mình, thế cho nên danh tiếng của mình cực kỳ kém.

Đậu Trường Sinh trầm mặc rất lâu, bầu không khí ngột ngạt tràn ngập sảnh đường, mỗi một hô hấp đi qua, hô hấp của Quan Tín Nhiên đều sẽ nặng nề thêm một phần, loại cảnh ngộ ăn bữa hôm lo bữa mai này, tâm trạng kinh sợ, quả thực khiến cho Quan Tín Nhiên muốn nổ tung.

Lúc nào là sợ hãi nhất, chính là lúc này.

Thanh kiếm sắc bén treo cao, lúc chưa hạ xuống, mới là lúc có uy lực lớn nhất.

Bởi vì hắn sẽ khiến kẻ thù luôn nằm trong sự sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment