Không lâu sau, trán Quan Tín Nhiên đã xuất hiện mồ hôi, mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, tiếng hít thở cực kỳ nặng nề.
Áp lực mà Đậu Trường Sinh mang đến thật sự là quá lớn, dù sao vị này chính là Đậu Trường Sinh có thù tất báo, làm cho người ta kinh sợ nhất chính là lòng dạ hẹp hòi như lỗ kim, người từng đắc tội với Đậu Trường Sinh, đến nay vẫn chưa lưu lại toàn thây.
Đặc biệt là kẻ thù ở Tề Châu, chết rồi cũng phải phơi thây ở nơi hoang dã, đông lạnh đối phương thành bức tượng băng, sau đó để cho người ta tùy ý quan sát làm nhục, có thể được đánh giá là biến thái đến cực điểm.
Cái chết khốn khổ nhất thiên cổ.
Cho dù biết mình chắc chắn sẽ phải chết, nhưng Quan Tín Nhiên không muốn chết, mà Đậu Trường Sinh không nói một lời nào cũng đã mang đến áp lực cvà sợ hãi, quả thực khiến cho Quan Tín Nhiên hít thở không thông.
Nửa ngày sau, Đậu Trường Sinh cảm giác đã đến lúc rồi, hơi giơ tay lên nói: "Đứng lên đi.”
Quan Tín Nhiên chậm rãi đứng dậy, lại lảo đảo một cái, suýt chút nữa ngã xuống đất, lúc này người hắn giống như vừa bị xông hơi một lần, vạt áo sau lưng đều đã ướt đẫm.
Đậu Trường Sinh nhìn Quan Tín Nhiên, bưng trà lên sau đó hờ hững nói: "Lần này Vạn Nhân Vãng rời khỏi Thần Đô, chủ động đi đến Nam Sơn, vậy mà lại không mang các ngươi đi cùng.”
"Xem ra là đã vứt bỏ các ngươi rồi, nếu dựa theo suy nghĩ lúc đầu của ta, cái thứ bụng dạ thâm trầm như ngươi là phải phái đi Bắc Cương dốc sức rồi."
"Nhưng bây giờ ta đã trở thành Thần Bộ, chính là lúc dùng người."
Quan Tín Nhiên lập tức lớn tiếng nói: "Thuộc hạ bằng lòng dốc sức vì đại nhân.”
Trong lúc nói chuyện lại quỳ xuống một lần nữa, âm thanh vang dội nói: "Từ sau ngày hôm nay cái mạng này của ta liền giao cho đại nhân.”
Lúc này đôi mắt tĩnh lặng của Quan Tín Nhiên mới hiện ra sự phấn khởi, người đã sống lại một lần nữa.
Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu nói: "Không đến mức đấy.”
"Không cần ngươi liều mạng, ngươi cũng là lão nhân đi theo Vạn Nhân Vãng, giữ chức ở Thần Đô cũng đã mấy chục năm, đối với tình huống Lục Phiến Môn của Thần Đô, chắc hẳn là đã hiểu rõ."
“Bên cạnh ta cần một lão nhân hầu hạ, ngày mai ngươi liền đến Chu Tước Điện đi.”
Đậu Trường Sinh gọi Quan Tín Nhiên tới, đầu tiên là lập uy, sau đó là ban ân, chính là cần một lão nhân, dễ mò rõ cửa ngõ của Lục Phiến Môn, đồng thời cũng cần có một người giỏi điều tra vụ án.
Đúng vậy.
Lão quản gia lúc trước cũng hiểu, nhưng điều tra vụ án như thế nào thì lão quản gia không được.
Quan Tín Nhiên và Tôn Cần Hổ đã chết kia đều là người có bản lĩnh thật sự, bọn họ mới là thần thám ở phương diện này, chỉ tiếc là xuất thân không tốt, tư chất không cao, tu vi võ đạo tam phẩm không khó nhưng lên tam phẩm hy vọng nhỏ nhoi.
Cho nên địa vị của bọn họ mới hơi lúng túng, Lục Phiến Môn là cơ cấu bạo lực, bọn họ căn bản không lên cao được, chuyện này giống như kiếp trước của Đậu Trường Sinh ở đảo quốc nào đó.
Các sĩ quan cảnh sát được nhận vào các trường đại học danh tiếng được cục cảnh sát tuyển dụng khi họ lên, họ là trần nhà để các sĩ quan cảnh sát khác phải phấn đấu cả đời, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, và họ sẽ rất nhanh liền có thể được thăng chức.
Loại tình huống này cũng tương tự như Trương Thiếu Quyền, Đậu Trường Sinh tự nhận thanh danh thần thám của mình, toàn bộ đều là Thiên Cơ Báo thổi phồng ra, nhưng Trương Thiếu Quyền hiểu tra án cái rắm gì.
Mình thế nào cũng phải mạnh hơn Trương Thiếu Quyền, nhưng trước khi Trương Thiếu Quyền tham gia quân thì là người đứng đầu trong Thâph Đại Danh Bộ, đây không chỉ là vũ lực, làm bộ khoái của Lục Phiến Môn cũng phải điều tra án.
Phương diện này dựa vào Tôn Cần Hổ và Quan Tín Nhiên.
Hiện giờ Vạn Nhân Vãng chạy trốn, chạy vô cùng gấp gáp, Đậu Trường Sinh tự nhiên muốn tiếp nhận gia sản của đối phương.
Nói thật ra, Đậu Trường Sinh vẫn coi trọng lão Trần, không có cách nào khác cách phối hợp ở Tề Châu quá vui sướng, mình một ngày phá án và bắt giam được vụ án mất tích của công chúa Vinh Quốc, lão Trần có thể nói là công lao đầu tiên.
Chỉ là mình thăm dò nhiều lần, sau đó không tiếc chủ động mời, nhưng lão Trần không nói.
Không có cách nào chỉ có thể tìm một người thay thế, bình thường mang theo Quan Tín Nhiên, đến lúc đó cũng không làm lỡ việc, dù sao thực lực của lão Trần cũng khác nhau, bây giờ là Tông Sư, là Thần Bộ, đối phương không thể quay quanh mình được.
Đậu Trường Sinh dừng lại một chút, tiếp tục mở miệng nói: "Điện chủ Trần Nhân Mai của Chu Tước Điện ngươi có quen không?”
Quan Tín Nhiên đang lau mồ hôi trên trán, sau khi nghe thấy Đậu Trường Sinh nói chuyện, lập tức ưỡn thắt lưng, hệ thống lại ngôn từ một chút rồi nói: "Vô Ảnh Kiếm Khách Trần Nhân Mai, thuộc hạ biết chi tiết rõ ràng.”