Đậu Trường Sinh nảy ra nhiều suy nghĩ khác nhau, nói chuyện ngắn gọn mấy câu với Đông Phương thần bộ, cũng đã hiểu được tính cách của vị Đông Phương thần bộ này, hắn không phải là người giỏi giao tiếp, tính cách hơi ít nói, nếu không chủ động hỏi, Đông Phương thần bộ cũng không nói gì.
Hơn nữa lần này Đông Phương thần bộ đến tam ban, còn có một nhân tố trọng đại khác, đó là trong khoảng thời gian này, Đông Phương thần bộ phụ trách hỗ trợ Trần Nhân Mai điều tra vụ án sứ giả Linh tộc tử vong, từ khi Đông Phương thần bộ đến tam ban, việc bàn giao vụ án sẽ đơn giản hơn, không cần tốn sức sắp xếp lại hồ sơ.
“Đi xem hiện trường trước một chút?”
Sau khi Đậu Trường Sinh nói chuyện vài câu thì đã bắt đầu đi vào thẳng chủ đề, Đông Phương thần bộ gật đầu, ra hiệu cho quản sự của đại sứ quán mở cửa.
Quản sự cầm lấy khăn tay lau mồ hôi liên tục, lúc này cũng không dám thờ ơ, vội vàng sờ soạng trong ngực mình, run rẩy cầm ra một chuỗi chìa khóa.
Chuỗi chìa khóa này đều đánh số hết, chủ yếu là có cái này mới có thể đi qua được mà không bị trận pháp vây lại.
Bên trong sứ quán có không ít trận pháp, dùng để áp chế sứ giả vạn tộc, không cho bọn hắn gây sự đồng thời cũng là để bảo vệ bọn hắn.
Quản sự run rẩy cầm chìa khóa ra, bắt đầu dùng thanh chìa khóa gắn vào ổ khóa bằng đồng, muốn mở ổ khóa bằng đồng lớn kia ra, nhưng bàn tay không ngừng run rẩy, chìa khóa mãi cũng không cắm vào được.
Đông Phương thần bộ thấy vậy thì tâm trạng có chút thay đổi, hiện ra vẻ mặt không vui mà lớn tiếng quát: “Làm gì vậy?”
“Còn không nhanh lên.”
Quan Tín Nhiên đứng một bên như pho tượng không động đậy, vậy mà lại chủ động tiến lên phía trước hai bước, đứng bên cạnh Đậu Trường Sinh nói: “Đại nhân.”
“Tên quản sự này có vấn đề.”
Đậu Trường Sinh lập tức cảm thấy hứng thú, danh thần thám này của mình mặc dù bị Thiên Cơ Báo thổi phồng nhưng có huynh đệ tốt nâng đỡ, chẳng lẽ đây không phải là sự thật sao?
Là giả, bản thân mình mới thật sự là thần thám.
Cho tới nay mình toàn tự xem thường chính mình.
Như dạng vụ trọng án này, sau khi mình tới mới phát hiện ra manh mối.
Vì thế chủ động mở miệng hỏi: “Hắn có liên quan gì đến cái chết của sứ giả Linh tộc?”
Một đôi mắt nhìn chằm chằm vào quản sự, sát khí đã bắt đầu bộc phát, vững vàng khóa lại đối phương, một tay cầm lấy Băng Phách Đao, bây giờ quản sự nhát gan như vậy, có lẽ đều là ngụy trang, kế tiếp bộc phát ra thực lực thượng tam phẩm.
Quan Tín Nhiên nhìn kỹ vào động tác của Đậu Trường Sinh, trong lòng cười thầm, lòng dạ của ngươi đúng là nhỏ như lỗ kim, thằng nhãi trước mặt này sợ là đã biết rõ cả rồi, còn ở chỗ này mà giả vờ.
Nhưng Quan Tín Nhiên lại không dám bóc mẽ gương mặt thật của đại nhân mà mình, mà còn phối hợp diễn kịch với hắn, hắn là thuộc hạ cho nên phải phối hợp, Quan Tín Nhiên thấp giọng nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi.”
“Tên này không liên quan gì đến sứ giả Linh tộc, mà là kẻ thù cũ của ngài.”
Ngài quên mất lúc ở Bộ Khoái Phòng của phường Chu Tước bị Tôn Cầm Hổ chặn giết sao, lúc ấy Trịnh tổng bộ đầu đi tìm giúp đỡ, mà tên này cũng một dạng với đám người diệt môn Ngô gia, âm thầm ra tay.”
Quan Tín Nhiên nói sơ qua một chút, Đậu Trường Sinh bày ra vẻ mặt đã hiểu, nếu không phải do Quan Tín Nhiên nhắc tới thì Đậu Trường Sinh cũng quên mất chuyện này, mấy tên nhãi phá hoại kia không dám trả thù Diệp Vô Diện cho nên hận lây sang mình.
Còn tưởng mình là quả hồng mềm dễ bóp, tâm tính vặn vẹo mà muốn giết chết mình để giải tỏa nỗi oán hận trong lòng.
Lúc ấy chủ yếu ra sức là Ngô gia đã bị diệt môn, đặc biệt là vào thời điểm xảy ra biến cố Vô Tướng Vương, không có thời gian để giải quyết, khi vụ Vô Tướng Vương kết thúc, hắn lại rời khỏi Thần Đô.
Chém rồng ở Tề Châu, cướp đoạt Hắc Thủy Quan, sự kiện ở Long môn các loại v.v, mỗi một sự kiện càng ngày càng lớn, mức độ liên quan cũng không ngừng tăng lên, mấy chuyện nhỏ nhặt vặt vãnh này cũng đã quên từ lâu.
Bây giờ nhớ lại lúc ấy mặc dù mình có tức giận nhưng mấy người chết đó đều là bàng chi nhánh cuối, cộng thêm thân phận bây giờ cũng cao, nếu tiếp tục truy cứu thì thành ra bụng dạ hẹp hòi.
Cái gì mà gọi là có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi nhỏ như lỗ kim, không liên quan gì đến chính mình cả.
Đậu Trường Sinh mỉm cười ôn hòa nói: “Không phải sợ.”
“Chuyện ngày xưa đều đã qua đi, ta cũng không để bụng.”
“Hôm nay gặp được ngươi cũng tốt, ngươi có thể nói cho những người khác, là ta tha thứ cho các ngươi.”
Tuy là bị bôi xấu nhưng không thể nằm ngửa cam chịu được, Đậu Trường Sinh muốn cố gắng, muốn phấn đấu, muốn thay đổi danh tiếng trong thiên hạ, cần phải làm từ những việc nhỏ nhặt này trước.