"Thương tộc có ý muốn thương lượng trao đổi với Tài Thần Các."
"Việc này từ ta làm người trung gian."
Trần thần bộ lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, hóa ra mục đích ban đầu của việc tổ chức yến tiệc là muốn mời Tài Thần Các và Thương tộc đến, khó trách đến tận lúc này vẫn có ghế trống.
Từng người một thả lỏng, hóa ra cũng không có việc gì nghiêm trọng, mỗi người bắt đầu nói chuyện với nhau, đặc biệt là Vương lão đã vội vã chạy tới Thần Đô từ Tề Địa, có thể nói sau khi nhận được tin tức, hắn lập tức lên đường rời khỏi Tề Địa, giữa đường cũng không tạm dừng ở bất cứ đâu.
Một đường này vội vã gấp rút đi đường mới có thể thành công đến được Thần Đô chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.
Ngay cả có thực lực của võ đạo tam phẩm, lúc này Vương lão cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. Trần thần bộ đang chăm chú dõi theo Đậu Trường Sinh, trong lúc hắn nhận lỗi với Vương lão, hai bên bắt đầu bàn bạc sâu hơn.
Trần thần bộ cũng giống như Đông Phương thần bộ đang ở bên cạnh, đều không chủ động nói chuyện mà chỉ bình tĩnh nhấp một ngụm trà.
Người khác nghĩ như thế nào thì Trần thần bộ không biết, nhưng vào lúc này, hắn tuyệt nhiên không cho rằng Đậu Trường Sinh chỉ là một người trung gian, bắc cầu trung gian kết nối Thương tộc với Thần Tài Các.
Trần thần bộ thu được tin tức nội tình, lần này Đậu Trường Sinh chủ động tiếp nhận vụ án sứ giả Linh tộc tử vong, không phải là do Đậu Trường Sinh ngu dốt và không biết nông sâu ở bên trong, mà là hắn muốn giành được niền vui của Thần Ma.
Trong việc này nhất định phải có gì đó mờ ám, Trần thần bộ bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc Đậu Trường Sinh đang nghĩ gì.
Quan Tín Nhiên vội vàng từ bên ngoài đi vào, hắn đi đến bên cạnh Đậu Trường Sinh và cúi đầu, nói: “Đại nhân."
"Sứ giả của Thương tộc gần đến rồi."
Đậu Trường Sinh chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía mọi người nói: “Thương tộc đến rồi, thứ cho ta đi trước chào đón."
"Đại huynh cần gì phải tự mình đi, cứ để ta đi."
Phí Lỗi vừa mở miệng, Đậu Trường Sinh liền vung tay ngăn lại, Trần thần bộ ở một bên vốn đang khổ tâm suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Khi Đậu Trường Sinh ra bên ngoài trang viên, hắn nhìn thấy Thanh Phong bước xuống từ xe ngựa, khác với quần áo đơn giản lúc ở Thập Lý Trang, bây giờ Thanh Phong đã thay một chiếc áo choàng bằng gấm, mái tóc của hắn được ghim lên bằng một cây trâm ngọc, thực chất chỉ thay một bộ quần áo khác mà thôi.
Nhưng hình tượng lập tức cao hơn bảy phần, không còn giống một người hầu nữa, mà giống như nhân vật chính ở trên sân khấu, toàn thân ngập trong ánh sáng, đôi mắt màu tím nhạt sáng ngời kia, bất luận đi đến đâu, đều là trung tâm của thế gian.
Phong thái hiển lộ vô song tuyệt thế, khiến cho mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua một cái thì đã biết ngay, hắn không phải là một người bình thường.
Có Đậu Trường Sinh tự mình dẫn đường, Thanh Phong ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình, ánh mắt nhìn xung quanh mang theo vẻ không hài lòng, nói: “Tiền Tiểu Tam không đến sao?"
Vẻ mặt hắn rõ ràng không hài lòng, cũng chưa từng có ý định che giấu cảm xúc của mình.
Lời này vừa dứt, không đợi Đậu Trường Sinh đáp lời, Trần thần bộ đột nhiên đứng dậy, hắn vươn tay trực tiếp chộp lấy bội đao trên bàn, nhìn Thanh Phong trầm giọng nói: “Lúc này còn không ra tay thì còn đợi đến lúc nào!"
Phí Lỗi thẳng tay đẩy cái bàn trước mặt ra, giống như đạn đại bác đánh về phía Thương tộc, thân thể vạm vỡ đứng thẳng dậy, gầm lên một tiếng: “Giết."
Trong chớp mắt.
Một tràng kinh biến đột nhiên bạo phát ra.
Trước đó chưa từng có bất kỳ dấu hiệu nào, nhưng một cuộc phục kích liên thủ đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đông Phương thần bộ trầm mặc ít nói, lúc này không khỏi lui về phía sau, liên tiếp lui ra ngoài năm sáu thước, đã ở phía sau lò than cháy hừng hực, đứng bất động ở trong bóng tối.
Vương lão đang bưng chén lên trà uống, cánh tay tương đối vững vàng, trên môi nhấp một ngụm trà từ trong tách trà, đối với cảnh tượng đột nhiên nổ ra trước mắt, Vương lão không hề hoảng hốt một chút nào, thậm chí ngay sau khi cảnh tượng này xuất hiện, trái tim đang treo lơ lửng của Vương lão cũng có thể coi như hoàn toàn rơi xuống.
Đậu Trường Sinh chủ động tổ chức yến tiệc thì cũng không phải tiệc tốt gì, không có chuyện gì xảy ra mới là chuyện lạ, xảy ra chuyện cũng là tình huống bình thường.
Vương lão bất động như núi, tiếp tục bưng chén uống trà, ánh mắt nhìn chăm chú vào sứ giả Thương tộc không dám tin, đang ở trong kinh ngạc và tức giận.
Thanh Phong tức giận hổn hển, hơi thở toàn thân không ổn định, lúc này có thể nói là cực kỳ thê thảm, miễn cưỡng tránh được những đòn tấn công nhanh gọn và dữ dội của Trần thần bộ và Phí Lỗi.
Hai mắt hắn như có lửa, nhìn chằm chằm Trần thần bộ và Phí Lỗi đang ra tay, giận dữ gầm lên vang vọng khắp trời đất:
“Các ngươi dám can đảm ra tay với sứ giả Thương tộc.”