Thực lực của Đậu Trường Sinh đột nhiên tăng mạnh chỉ trong một năm này. Mọi người đều cho rằng đối phương có chiến lực ngang với một vị Tông Sư lâu đời. Vốn bọn họ còn cảm thấy mình quá xem trọng đối phương nhưng lại không ngờ tới vẫn còn là xem nhẹ.
Tông Sư có 3 cảnh giới là Pháp Tướng, Khai Khiếu và Huyền Quan.
Hiện tại đối phương chỉ cần dùng một đao là có thể chém gần chết một vị Huyền Quan Cảnh, đúng là chuyện không thể ngờ.
Chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi chiến lực đã thật sự tăng trưởng nhanh chóng như thế. Nếu không phải có một cửa tiểu thiên mệnh ngăn cách thì có lẽ chỉ cần vài tháng sau Đậu Trường Sinh đã có thể đột phá thượng tam phẩm rồi.
Đông Phương thần bộ cảm thấy áp lực, lúc này hắn là thật sự trung thực, hắn bị phân phối đến làm việc dưới trướng của Đậu Trường Sinh, tâm tư loạn thất bát tao đã hoàn toàn tiêu tán, chỉ muốn làm việc một cách thành thật nhất có thể.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến việc vừa nãy Đậu Trường Sinh tùy ý vung một đao rồi cất đao lại vào vỏ đã làm cho một vị cuòng giả Huyền Quan Cảnh bị thương nặng sắp chết thì trong lòng Đông Phương thần bộ đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Chém sứ giả Thương tộc chỉ dùng một đao, nếu như chém mình thì cũng chỉ cần một đao.
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh lại. Ai cũng không thể ngờ được Đậu Trường Sinh lại mạnh như thế. Làm một tên đầu sỏ gây ra vụ thảm án ở Tiêu viên chưa hẳn chỉ là tin đồn không có căn cứ.
Sau khi từ Tề Châu đến Lương Châu, lại đến Thần Đô bây giờ, trước trước sau sau chẳng tốn quá nhiều thời gian mà thực lực của đối phương đã tăng vọt trên phạm voi lớn như vậy.
Chỉ trong vòng một năm, ai cũng không thể ngờ được Đậu Trường Sinh đã trở thành một nhân vật lớn không thể nào bỏ qua trong thiên hạ.
Cho dù là Triệu Vô Cực - người đứng đầu trên Nhân Bảng một đời trước, hay là hay Trần Diệt Chu người đứng đầu trên Địa Bảng, bọn họ đều phải trưởng thành từng chút một, trải qua thời gian nhiều năm mới có thực lực như thế.
Tại khoảnh khắc này chỉ còn lại tiếng kêu rên đau đớn của sứ giả Thương tộc. Cuối cùng, Trần thần bộ là người đầu tiên kịp phản ứng, chủ động tiến lên trước khống chế sứ giả của Thương tộc rồi bóp nát đan dược rắc lên vết thương của sứ giả Thương tộc.
Bột phấn màu trắng vừa rơi vào vết thương thì máu đang không ngừng chảy ra chỉ ngắn ngửi trong một nhịp thở đã ngừng lại.
Đậu Trường Sinh chẳng hề ghét bỏ khung cảnh đổ nát và hỗn độn của trang viên. Vươn tay ra vẫy Quan Tín Nhiên tới nói: “Tìm cho ta một căn phòng sạch sẽ rồi đi mời một Thái y đến đây.”
“Trước mắt cứ chữa thương cho vị sứ giả Thương tộc này để giữ lại tính mạng đã.”
Ánh mắt của Đậu Trường Sinh quét ngang xung quanh một chút rồi nói: “Tổn thất của tòa trang viên này, ngươi thống kê một chút rồi báo cho chủ nhân của nó, nói với đối phương là ta sẽ bồi thường đầy đủ.”
“Nếu đối phương không thoả mãn thù trực tiếp mua lại toà trang viên này.”
Quan Tín Nhiên nghe lệnh: “Vâng!”
Đậu Trường Sinh quay lưng đi vài bước tới bên cạnh Thanh Phong, nhìn con hàng đang còn kêu rên trong thống khổ thì hạ giọng hỏi: “Đông Phương thần bộ có thẩm vấn người này được không?”
Đông Phương thần bộ vẫn luôn giữ im lặng từ lúc đầu đến giờ, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân. Lúc này vừa nghe đến câu hỏi này thì trong lòng lộp bộp vô cùng hồi hộp, đây không phải là một việc tốt.
Chuyện này liên quan đến Thương tộc, còn có Thần Ma của Thương tộc. Nếu bây giờ còn đang ở sứ quán, Đông Phương thần bộ sẽ trực tiếp từ chối, không bao giờ muốn nhận làm chuyện này, nhưng hiện tại trong đầu không khỏi nhớ tới một đao kia của Đậu Trường Sinh.
Thực lực Đậu Trường Sinh đủ mạnh cũng vô cùng điên cuồng, quan trọng nhất khiến cho người ta kiêng kị nhất chính là lòng dạ đối phương quá hẹp hòi. Nếu bây giờ mình từ chối thì chắc chắn sẽ bị trả thù mình.
Cái gì mà Đông Phương thế gia cũng chẳng thể làm cho Đậu Trường Sinh sợ hãi kiêng kị, như con hàng trước mặt này lại còn là sứ giả Thương tộc nữa.
Thân phận của người ta cao hơn mình không biết bao nhiêu lần lại còn là thể diện của Thương tộc, còn có sư phụ là một vị Thần Ma.
Nhưng kết quả thực tế là như thế nào?
Hiện tại còn không phải cũng nằm trên mặt đất lăn lộn như một con chó sao.
Đông Phương thần bộ không dám tỏ thái độ hờ hững gì nên lập tức trả lời lại: “Không có vấn đề gì.”
“Thuộc hạ rất am hiểu việc thẩm vấn, mời đại nhân đi nghỉ ngơi. Tối nay thuộc hạ sẽ thẩm vấn suốt đêm. Ngày mai đại nhân nghỉ ngơi xong sẽ có kết quả ngay.”
Đậu Trường Sinh khẽ lắc đầu rồi bảo: “Không cần phải thẩm vấn suốt đêm đâu, người này đã bị thương nặng. Đông Phương thần bộ cũng mệt mỏi rồi. Hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt rồi ngày mai đi thẩm vấn cũng không muộn.”