Đông Phương thần bộ quan sát sắc mặt của Đậu Trường Sinh, giọng nói của đối phương rất chân thành tha thiết, vẻ mặt cũng không có cảm giác như đang giả bộ. Nhưng mà Đông Phương thần bộ không hề tin vào lời nói khách sáo của đối phương, người trước mặt này là ai chứ?
Đây chính là Đậu Trường Sinh, người có danh hiệu lòng dạ cực sâu. Ai mà chẳng biết việc trước mắt là một chuyện lớn long trời lở đất. Đây không chỉ đơn giản là ra tay với một vị sứ giả Thương tộc mà còn là đánh mặt cả Thương tộc. Chuyện này có sức ảnh hưởng cực lớn, vượt xa chuyện chém rồng ở Tề Châu ngày trước.
Đợi đến khi tin tức lan truyền ra ngoài khẳng định sẽ gây nên sóng to gió lớn. Làm gì còn nhiều thời gian để đi thẩm vấn. Câu này chỉ là đang nhắc nhở bản thân mình, ý tứ không ở mặt ngoài câu chữ mà là đang tỏ vẻ nhắc nhở thái độ của mình không đủ tích cực.
Trong lòng Đông Phương thần bộ cảm giác vô cùng hào hùng. Vị này tựa như rồng qua sông lớn, thực lực vượt trội, quá mạnh. Bản thân mình tự nhắc nhở trăm lần vạn lần không thể trêu chọc được nên vội mở miệng đáp: “Thuộc hạ còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, chút chuyện nhỏ như vậy không có gì vất vả.”
“Tên này có thực lực là võ đạo tam phẩm nên chút thương thế này cũng không tính là gì. Tý nữa thuộc hạ đắp chút thuốc rồi đút thêm hai viên đan dượcc là đủ để hắn hồi phục sức lực rồi.”
“Đại nhân giao hắn cho thuộc hạ là có thể yên tâm 100%.”
Thái độ của Đông Phương thần bộ rất cung kính, liên tục biểu hiện ra lòng trung thành, xong rồi mới quay sang nâng sứ giả Thương tộc về phòng trống còn lại trong trang viên.
Đậu Trường Sinh cảm thấy vô cùng kinh ngạc với thái độ của Đông Phương thần bộ. Vị này vậy mà lại thích tăng ca, đúng là trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được.
Đậu Trường Sinh cũng không nhìn theo đối phương nữa mà quay sang nói chuyện với Vương lão: “Lần này làm phiền Vương lão rồi.”
“Lý do ta mời Vương lão đến đây lần này ta cũng đã nói rõ. Hi vọng Vương lão có thể trở về suy nghĩ thật cẩn thận.”
“Nếu Vương lão nguyện ý ra tay giúp ta thì ta cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Vương lão. Về chuyện xương cốt của Vương lão bị lỏng, huyết khí bị suy bại cũng không phải chuyện gì lớn đáng lo ngại. Ta có năng lực có thể giúp đỡ Vương lão khôi phục đỉnh phong như xưa.”
Câu này vừa nói ra thì Vương lão đã vui vẻ ra mặt: “Thật sao?”
Đậu Trường Sinh gật đầu.
Nếu Vương lão là một vị võ đạo nhất phẩm hoặc võ đạo nhị phẩm thì Đậu Trường Sinh không có năng lực này. Nhưng thực tế thì Vương lão chỉ là một vị võ đạo tam phẩm.
Nhìn như đối phương sắp gặp phải đại nạn nhưng thực chất chỉ là do thiếu tuổi thọ mà thôi. Vương lão năm nay đã hơn 180 tuổi và không thể sống quá 200 tuổi, tuổi thọ chỉ còn lại hơn 10 năm nhưng cách tuổi thọ tối đa có thể đạt đến 250 năm chênh lệch mất hơn 60 năm.
Như lão Lương Vương hay Tào Long Cát… đều là những người đứng đầu trong thiên hạ.
Đa số các Tông Sư đều chỉ có thể sống tối đa được 200 tuổi như Vương lão mà thôi.
Tuổi thọ chỉ cần thêm hơn 20 năm, đây gần như tuổi thọ khoảng 40 năm, lại cẩn thận an dưỡng thật tốt thì chiến lực cũng sẽ khôi phục đỉnh phong như cũ.
Vương lão thuận theo tình thế mà bái một bái: “Chủ công.”
Màn đêm huyền ảo.
Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời.
Vô số ngôi sao đang toả sáng lập loè, tạo thành một dải ngân hà trùng trùng điệp điệp.
Đất trời chìm vào yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng ve sầu kêu, vạn vật đều bắt đàu yên lặng, gần như tất cả mọi người đều chìm vào giấc ngủ, nhưng ở trong toà thành Thần Đô này, vẫn còn rất nhiều nơi đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi sáng như ban ngày.
Tại bản bộ của Lục Phiến Môn, đại sảnh.
Trần Vương khoác một chiếc áo khoác rộng thùng thình, tay vê phật châu, sau khi chậm rãi đi đến sảnh đường, lại chậm rãi ngồi xuống ngay ngắn, ngáp một cái nói: “Đêm khuya thế này gọi bản tôn đến đây là có chuyện gì ?”
Trần Nhân Mai đứng ở vị trí dưới, ngước mắt liếc nhìn Trần Vương lười nhác, trong lòng trầm xuống, biết Trần Vương lại phật hệ, vẫn mở miệng nói: “Xảy ra chuyện rồi”
“Đậu Trường Sinh ra tay với sứ giả Thương tộc, bây giờ còn bắt một tên sứ giả Thương tộc, đang giam giữ hắn ở một trang viên ngoại thành.”
“Chính sử Thương tộc ngày mai nhất định sẽ không thiện bãi cam hưu, nhất định sẽ chủ động làm to chuyện, đến lúc đó chắc chắn sẽ có sóng to gió lớn.”
Trần Vương bưng chén trà bên cạnh bàn bát tiên lên trước mặt, uống một hớp trà sau đó nói: “Ồn ào cái gì ?”
Trần Nhân Mai ngưng trọng giải thích nói: “Trong vạn tộc, thực lực của Thương tộc đứng ở vị trí top đầu, là một trong thập đại chủng tộc.”
“Vài năm gần đây mặc dù Thương tộc không có thanh thế lớn bằng các tộc ngày trước, nhưng cũng là một trong thập đại chủng tộc có ít có thù oán với Nhân tộc, là chủng tộc có thể duy trì trung lập, nhưng giờ chúng ta lại ra tay với sứ giả Thương tộc phái tới.”