Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 638 - Chương 638. Lão Trần, Trông Cậy Vào Ngươi Ngăn Cơn Sóng Dữ 3

Chương 638. Lão Trần, trông cậy vào ngươi ngăn cơn sóng dữ 3 Chương 638. Lão Trần, trông cậy vào ngươi ngăn cơn sóng dữ 3

Đậu Trường Sinh nhìn thấy tình cảnh này, tâm trạng tốt của hắn lập tức tiêu tan, sao Đậu Trường Sinh có thể không phán đoán được chứ, kết quả cuộc thẩm vấn sứ giả Thương tộc nhất định là không tốt.

Không cam lòng hỏi: “Vị sứ giả Thương tộc này không biết chuyện sứ đoàn Linh tộc sao?”

Đông Phương thần bộ lấy lại tinh thần, nặng nề gật đầu nói: “Đều đã nói tất cả hoặt động mờ ám ra rồi nhưng chuyện sứ giả Linh tộc thì lại không biết cái gì cả."

"Không phải là thuộc hạ bất tài, mà là người này thật sự cái gì cũng không biết.”

Đông Phương thần bộ giải thích, sợ Đậu Trường Sinh không tin, hắn vươn tay chỉ vào Trần thần bộ nói: “Trần thần bộ cũng đích thân thẩm vấn qua, kết quả nhận được cũng giống như thuộc hạ.”

“Hơn nữa, nói đến Chính sử của Thương tộc cũng có vấn đề, Thanh Phong này là đại đồ đệ, hoàn toàn là chí thân giống như là nhi tử thân sinh độc nhất vô nhị vậy, nhưng Chính sử Thương tộc lại không nói ra bất cứ câu nào có manh mối liên quan đến sứ đoàn Linh tộc cả.”

Sắc mặt Đậu Trường Sinh âm trầm, hắn vốn tưởng rằng mạo hiểm bắt sứ giả Thương tộc thì hắn hoàn toàn có được manh mối mới, để hắn có thể tiếp tục điều tra, nhưng hắn thật không ngờ, vị Chính sử Thương tộc quý là Thần Ma này lại không tiết lộ một lời nào với cả đại đồ đệ của mình.

Bọn họ đều ở trong sứ quán, cho dù cách nhau một khoảng cách, nhưng Chính sử Thương tộc là Thần Ma, vụ án xảy ra vào đêm đó, Chính sử Thương tộc tuyệt đối biết rõ.

Nếu Thần Ma mà bất tài như vậy thì đã chết từ lâu rồi, cũng đâu còn là Thần Ma nữa.

Một võ giả có thể tu hành đến thượng tam phẩm, ai mà chả có kỳ ngộ, có gặp gỡ của riêng mình, chứ đừng nói là Thần Ma cao cao tại thượng.

Nếu Thanh Phong không biết thì có lẽ sẽ khó khăn, khả năng vị Minh Nguyệt kia biết cũng có xác suất không cao, chỉ có Chính sử của Thương tộc là biết rõ, muốn cạy miệng của đối phương ra thì Đậu Trường Sinh không năng lục này.

Đậu Trường Sinh nhìn về phía Đông Phương thần bộ, cảm nhận được ánh mắt của Đậu Trường Sinh, Đông Phương thần bộ không khỏi cúi đầu, không dám nhìn thẳng Đậu Trường Sinh, chuyện này quá lớn, trong lúc nhất thời Đông Phương thần bộ cũng không có chủ ý gì.

Đậu Trường Sinh không thể không đưa tay đẩy Trần thần bộ đang mềm nhũn giống như xác chết, mở miệng hỏi thăm: “Lão Trần?”

“Tiếp xuống thì nên làm như thế nào?”

“Ngươi là người có bản lãnh thật sự, bây giờ chỉ trông cậy vào ngươi ngăn cơn sóng dữ thôi.”

Trần thần bộ đang trong trạng thái ngây người, hoang mang lo sợ tỉnh táo lại, nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết, giọng điệu thành khẩn của vị trước mặt này, một tay không khỏi hướng về phía bên hông sờ soạng chuôi đao, được nửa đường thì bỗng nhiên sững người lại.

Trong đầu hắn nhớ lại cảnh Đậu Trường Sinh chém một đao sứ giả Thương tộc.

Thật sự muốn bổ hắn nhưng mà đánh không lại.

"Nghe theo lời đại nhân."

“Vừa vào Thần Đô đã khiến cho thế cục này rối loạn như thế.”

“Cho dù bản cung đã đánh giá cao Đậu Trường Sinh, nhưng nhìn xem tình hình bây giờ đi, đúng là đã xem thường Đậu Trường Sinh rồi.”

Thái tử đứng ở trong một lầu các, lan can bằng gỗ được bôi lên một tầng sơn vàng, trước mặt gió ấm thổi qua, trường bào cẩm y lay động, vẻ mặt có chút sầu lo.

Lúc này mới bao lâu chứ?

Đậu Trường Sinh xuất hiện thì gây nên chấn động lớn như thế, việc xảy ra trên triều hôm nay, Thái tử cẩn thận nhớ lại quả thật trong lòng cũng thấy sợ hãi.

Xem ra chủ quan rồi.

Từ sau khi Thánh nhân mất đức, đoạn thời gian gần đây mình thật sự là quá thuận lợi, trọng thần của lục ti cũng nhao nhao lựa chọn đầu nhập, thanh thế càng ngày càng lớn, mình cũng bắt đầu bành trướng, đặc biệt là mấy vị hoàng tử khác cũng bị mình đè ép, huỷ đi tư cách kế thừa, tất cả đều bị đuổi ra khỏi Thần Đô.

Điều này làm cho mình đắc chí tự mãn, bắt đầu giảm cảnh giác xuống.

Chuyện xảy ra trên tảo triều ngày hôm nay, mặc dù là một đòn cảnh cáo, nhưng cũng là đã thức tỉnh mình.

Nhiều năm cẩn thận từng li từng tí như vậy, sao đến lúc thành công lại kiêu ngạo tự mãn mà không thành như vậy? Thái tử không nhúc nhích hứng gió một canh giờ, lúc này rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần.

Thái tử nhìn đám người hầu bên cạnh, nhìn khuôn mặt lo lắng của bọn họ, hiện ra nụ cười ôn hoà mở miệng nói “Đừng lo lắng.”

“Hôm nay tảo triều các vị tướng công phản đối, đây cũng không phải là chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt.”

Khí độ Thái tử rộng lớn, ống tay áo còn đang phất phơ trong gió, cao giọng nói “Bọn họ nhao nhao phản đối đã bại lộ ra một việc, đó chính là thế lực của chúng ta rất lớn.”

"Các vị tướng công tư chức khác nhau, đại biểu lập trường của bọn họ cũng khác nhau, lần này có thể đứng cùng một chỗ, điều này đã cho thấy bọn họ đang kiêng dè chúng ta, chỉ có liên hợp lại với nhau mới có thể áp chế được chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment