Trần thần bộ trên cơ bản là đã từ bỏ, căn bản cũng không có hi vọng thành công.
Đậu Trường Sinh không dựa vào được, con hàng này tiến lùi tự nhiên, coi như cuối cùng thất bại thì cũng chỉ là bãi chức cùng với Trần vương thôi.
“Lão Trần.”
“Ngươi ở đây hả?”
Đậu Trường Sinh nhìn Trần thần bộ ở phía xa, đang ngồi uống rượu một mình thì vội vàng đi lên, vui mừng truy hỏi: “Lão trần, ngươi tìm được manh mối rồi.”
“Vậy thì phải cùng nhau chúc mừng chứ, sao lại uống một mình thế này.”
Răng rắc.
Thanh âm thanh túy vang lên.
Vò rượu trong tay Trần thần bộ rơi xuống đất, trực tiếp vỡ ra, rượu cũng chảy ra.
Để cho một vị võ đạo Tông Sư tam phẩm thành công, lúc này ngay cả một vò rượu cũng không cầm được, đủ để thấy được trong nội tâm của Trần thần bộ bây giờ có bao nhiêu hốt hoảng.
Tâm trạng hoàn toàn sụp đổ.
Giương mắt nhìn thấy vẻ mặt không chút nào giả dối của Đậu Trường Sinh, vậy mà Trần thần bộ lại không nhìn thấy được nửa phần tình nghĩa dối trá, ý nghĩ này phát ra từ sâu trong nội tâm, là một bộ khoái già, Trần thần bộ phán đoán đúng thật.
Nhưng Trần thần bộ hoàn toàn không tin, người trước mặt này là Đậu Trường Sinh đấy, cho nên chỉ có thể là do bản thân mình đoán sai, diễn xuất của Đậu Trường Sinh còn nằm trên cả phán đoán của mình, mỗi một câu nói đều xuất phát từ đáy lòng, nói giả như thật.
Nếu mà tin giả thành thật, vậy Đậu Trường Sinh đã vô cùng đáng sợ, còn lừa gạt được cả bản thân mình.
Trong lòng Trần thần bộ sởn gai ốc, ngay cả khi đã say, cũng phải tỉnh lại ba phần, im lặng một lát, hắn chua xót bất dắc dĩ nói: “Làm gì có manh mối gì, hiện giờ lại giảm thời gian điều tra, chỉ còn lại ba ngày.”
“Mà tính cả hôm nay nữa thì cũng ngót nghét một ngày rồi, vậy chỉ còn hai ngày.”
“Không thể nào mà phá án được.”
Đậu Trường Sinh cũng thở dài một hơi, ngay cả người tinh thông điều tra án, năng lực mạnh như lão Trần cũng nói như vậy, vậy lần này phá án xem ra thật sự khó khăn.
Đậu Trường Sinh cũng không suy nghĩ sâu xa, bản thân hắn có khả năng gì hắn tự biết, một cái mạng này sợ là không giữ được, phải bàn giao cho Thương tộc rồi.
Đậu Trường Sinh dám làm như vậy đương nhiên là chuẩn bị giao cái mạng này ra rồi.
Chỉ là không ngờ chuyện lại náo loạn lớn như vậy, nghiêm túc điều tra án cũng không được, sợ là đi sai đường rồi, lại phải bỏ phiếu rồi.
Đúng vậy, mọi chuyện ngược lại còn nháo lớn, mà nháo lớn cũng không làm được gì.
Câu đó nói như thế nào nhit?
Hôm nay chết thì chết, định làm lớn cũng chết, chờ chết, há có thể chết cả một nước sao?
Đậu Trường Sinh sờ vào chuôi đao bên hông, từ trên cao nhìn chăm chú xuống Trần thần bộ mà nói:
“Đừng uống.”
“Ngươi đi tìm Trần Vương hoặc là Tấn Vương.”
“Mời một ít cường giả đến.”
“Ta đi gặp sứ giả của Thương tộc, mời sứ giả Minh Nguyệt đi ra.”
“Nếu không ra được thì cái mạng này của ta cho bọn họ tới lấy.”
Trần thần bộ ngửa mặt nhìn Đậu Trường Sinh, thấy Đậu Trường Sinh hiên ngang lẫm liệt, không thể tin được những lời này lại xuất phát từ miệng của hắn.
Giả, tất cả đều là giả.
Do mình uống say nên sinh ra ảo giác.
Trần thần bộ không khỏi đưa tay mà nhéo mình một cái, thấy đựơc đau đớn, lúc này mới vội vàng đứng dậy, trung thành tận tậm mà nói: “Ta đi cùng với đại nhân.”
Lão tặc này còn định chơi ta.
Lời này không nói thật, đến lúc đó tìm người vẫn là ta, mà sứ giả Thương tộc vẫn xuống tay với ta, ta bị chơi khăm một lần rồi, Trần thần bộ sao chịu vấp phải hai lần trên một cục đá.
Đậu Trường Sinh lắc đầu phủ nhận nói: “Lần này đi gặp Thương tộc thật sự vô cùng nguy hiểm, ta đi sẽ chết, nhưng mọi chuyện là do ta mà ra, nhưng lão Trần, nếu ngươi chết thì thật sự không đáng.”
Trần thần bộ chấn động tinh thần, thái độ càng cương quyết nói: “Cùng lắm là chết thôi, ta mà sợ chết à?”
Lão tặc này tiếc mạng như vậy mà còn dám đến chỗ của Thương tộc, chắc chắn là đã chuẩn bị an toàn đầy đủ rồi, tuyệt đối sẽ không chết ở Thập Lý Trang, theo Trần thần bộ thấy, đi cùng với hắn tới Thập Lý Trang mới là an toàn nhất.
Hơn nữa còn có một trọng điểm.
Lần này Đậu Trường Sinh điều tra vụ án của sứ đoàn Linh tộc, mục đích ban đầu nhất định là muốn lấy được thiện cảm của Thần Ma chuyện khác là giúp Tấn Vương ra tay với Lễ bộ, kéo Đỗ Bắc Nguyên của Lễ bộ xuống nước.
Mục tiêu trước đó, rất ít người nhìn ra, bọn họ đều bị trận chiến tranh đoạt đích làm cho mờ mắt.
Bây giờ Đậu Trường Sinh muốn đi gặp sứ giả của Thương tộc, mặc kệ vụ án có thể điều tra rõ ràng được hay không, Đậu Trường Sinh cũng ôm tư thái không sợ đám dị tộc Thần Ma này, bộ dáng cứng cỏi rắn chắc hoàn toàn tự lập lên.
Cẩn thận suy nghĩ lại, trước có Tề Châu chém rồng, lại có thêm chuyện này, một vị vì Nhân tộc mà không tiếc thân mình hiện ra trên giấy.