Bản thân mình cũng làm một lần, tuy là hậu quả rất nghiêm trọng mà cho dù có sảy ra một lần nữa thì hậu quả vẫn vậy, dù sao con người chỉ có thể chết một lần.
Một mình đi tới chỗ Thương tộc là chuyện Trần thần bộ tuyệt đối không dám, nhưng nếu có thêm Đậu Trường Sinh thì có thể đánh cuộc một lần.
Đậu Trường Sinh nhìn thái độ của lão Trần kiên quyết như vậy thì cảm động vô cùng, nói sao nhỉ? Trong thiên hạ sao chỉ có mỗi người xấu, người tốt ở đây này.
Vì tình huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống.
Thật hiếm thấy.
Đậu Trường Sinh bày ra vẻ mặt cảm động, liên tục từ chối nói: “Không được, quá nguy hiểm.”
Dạnh huynh đệ tốt thế này, Đậu Trường Sinh còn muốn làm huynh đệ cả đời với hắn, sao có thể để đối phương chết ở chỗ này, một cái mạng của mình, cũng chỉ đáng giá năm vạn tu vi.
Đậu Trường Sinh đưa tay cắt đứt lời cự tuyệt của Trần thần bộ, kích động mở miệng nói: “Người huynh đệ này, trọng nghĩa khí lắm.”
“Ta sao có thể để lão Trần nhà ngươi chết ở đây.”
“không cần cự tuyệt, đây chính là ý tốt của ta.”
Moá nó.
Trần thần bộ nhìn vào sắc mặt của Đậu Trường sinh, vẻ mặt kích động, giọng nói run rẩy, từ sau khi mình chủ động muốn đi cùng thì sắc mặt của Đậu Trường Sinh trở nên dữ tợn, tiếng nói giống như phát ra từ kẽ răng.
Nhìn từ trên cao xuống, che khuất ánh mặt trời, giống như một pho tượng Ma Thần đang hạ mệnh lệnh cuối cùng.
Những lời này nghe ra là, nếu như không đi ta sẽ chơi chết ngươi.
Trong lòng Trần thần bộ thê lương.
Người này đang rút lông trên người cừu à.
Đổi người khác có không được?
Trần thần bộ trái với lương tâm, hưng phấn nói: “Đa tạ đại nhân.”
Giọng nói còn run run rẩy rẩy.
“Đại nhân đi sớm về sớm.”
“Nhất định phải bình an.”
Đậu Trường Sinh đi đến Thập Lý Trang.
Tin tức này giống như một làn gió, nó đã lan rộng khắp Thần Đô chỉ trong một thời gian ngắn, từ các vương công quý tộc cho tới các bang phái giang hồ đang chiếm đóng Thần Đô đều đã nắm giữ được tin tức này.
Mà vào lúc này, Đậu Trường Sinh chỉ vừa đặt chân đến Thập Lý Trang, thậm chí hắn còn chưa thực sự đến cửa tìm gặp Thương tộc.
Tin tức truyền đi quá nhanh đủ để thấy không biết có bao nhiêu người đang chú ý tới Đậu Trường Sinh lúc này, thậm chí từng cử chỉ hành động của hắn cũng khiến cả thiên hạ phải để ý, đủ sức làm lung lay nền tảng lập quốc của Đại Chu.
Tin tức này vừa truyền ra đã mang tới sự nghi ngờ từ mọi người. Không có ai dự đoán được, trong lúc mãi vẫn không có manh mối mới nào mà Đậu Trường Sinh lại còn dám chủ động chạy tới Thập Lý Trang.
Lần trước Đậu Trường Sinh lừa ra một vị sứ giả Thanh Phong của Thương tộc, ngay sau khi người ta rời khỏi Thập Lý Trang không lâu thì ngay lập tức bị chém té nhào trên mặt đất, sau đó là bị giam giữ, thậm chí bị thẩm vấn trực tiếp như một tên tội phạm.
Lần này, hắn còn dám tìm tới cửa, không lẽ hắn thật sự cho là vị Chính sử Thần Ma trú của Thương tộc này là ăn chay, không dám ra tay với Đậu Trường Sinh, cũng không có cách nào bắt giữ Đậu Trường Sinh ở Thập Lý Trang sao?
Mặc cho mọi người đều biết rõ đến Thập Lý Trang và đi tìm chết không có gì khác nhau.
Nhưng Đậu Trường Sinh vẫn dám đi.
Có thể nói là gan to bằng trời cũng không ngoa, dũng khí của hắn thực sự làm người khác kinh ngạc.
Đến hôm nay cũng không ai dám nghi ngờ về sự táo bạo của Đậu Trường Sinh, thậm chí sau ngày hôm nay, Đậu Trường Sinh sẽ là đại diện của lòng gan dạ, từ đó lưu truyền như một câu thành ngữ mới, đồng thời gợi ra một đoạn giai thoại.
Khi Tấn Vương biết tin này, hắn không thể không dừng động tác cắt tỉa lông mày trước gương, rõ ràng lực tay không bao lớn nhưng giữa hai hàng lông mày cân đối lại đột nhiên xuất hiện một vết cắt.
Nhưng vào lúc này, Tấn Vương không còn quan tâm đến việc này, hắn ngay lập tức quay lưng lại với bàn trang điểm trước khi nhìn thẳng vào Tú tổng quản đang đứng ở cửa, vội vã hỏi ngay: “Thất Tú?"
"Đậu Trường Sinh thật sự đã đến Thập Lý Trang sao?"
Dẫu biết rằng trước giờ Tú tổng quản không dám lừa dối mình, nhưng chuyện này thật sự trọng đại đến mức nào chứ, Tấn Vương không kiềm chế được muốn xác nhận lại một lần nữa.
Tú tổng quản gật đầu rồi nói: “Đó là sự thật."
"Khi thu được tin tức, Trần Hầu đã đến Thập Lý Trang rồi. Vào lúc này, ắt hẳn hắn đang gặp mặt Chính sử Thương tộc."
Tấn Vương khen ngợi: “Ngươi nhìn xem."
"Đây mới là kẻ có thể làm được việc."
"Không giống như những kẻ khác, động một tí khó khăn, nguy hiểm thì sau đó lại bắt đầu tìm một lý do để thoái thác. Nếu không thì cũng là tiêu cực biếng nhác, đúng là không làm được việc gì cả."
Tấn Vương quá hài lòng.
Đậu Trường Sinh thật không tệ, thật sự làm được việc.
Sau khi tảo triều, vốn tâm trạng của Tấn Vương đang tốt, nhưng hắn không bao giờ nghĩ rằng trạng thái tốt đẹp này hẳn là không tồn tại được quá lâu chắc chắn sẽ bị tin xấu khác ảnh hưởng, làm cho trở nên tồi tệ theo.