Đã cho rằng vị sứ giả Thanh Phong của Thương tộc kia đã được coi là một bước đột phá mới, có thể lấy được manh mối quan trọng, từ đó điều tra lần ra kết quả vụ án của sứ đoàn Linh tộc, dù nó có tệ đến đâu thì cũng có thể nắm giữ các manh mối khác.
Không ngờ tới Đậu Trường Sinh không có manh mối nên vụ án không có cách nào tiếp tục điều tra được nữa, hơn nữa còn trải qua việc Thương tộc náo loạn, lại còn bị Lễ bộ giày vò một phen, kết cuộc thời gian một tháng biến thành năm ngày, cho tới bây giờ thì là hạn ba ngày.
Ngày hôm nay đã qua hơn nửa, mặt trời đã dần ngả về hướng Tây, thời gian theo đó đã không còn nhiều lắm.
Tấn Vương cũng đang suy nghĩ cách phá vỡ thế cục. Rốt cuộc, trong chuyện lần này, Tấn Vương mới là người hưởng lợi.
Lần này, các thế lực tại Thần Đô quá đông, nhưng không có trở ngại nào trong quá trình điều tra án của Đậu Trường Sinh, bởi vì có quá nhiều kẻ giựt dây đằng sau vụ án, kiềm chế quá nhiều dẫn đến không ai dám hành động ngông cuồng.
Tất nhiên, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, bởi vì việc này liên quan đến dị tộc nên không ai dám làm bừa bãi, đến Thái tử cũng không dám. Nhân tộc và dị tộc có dính líu, Tấn Vương càng vui sướng khi thấy Thái tử ra chiêu hồ đồ, thậm chí trực tiếp quấy rối Đậu Trường Sinh điều tra án.
Có điều Thái tử cũng không ngu ngốc. Ngay cả khi Lễ bộ muốn né tránh, Thái tử cũng không dám nói rõ ràng. Những lời nói phải được ẩn dụ, ví như, phải khách sáo một chút, người trẻ tuổi thì phải mang nhiều gánh nặng, đau khổ cũng nhiều, mệt mỏi cũng không ít.
Vốn tưởng rằng cục diện sẽ dần rơi vào bế tắc, không ai ngờ tới Đậu Trường Sinh thế mà dám tìm đến Thập Lý Trang. Đây là cách nhanh nhất để phá vỡ thế cục, nhưng chẳng có ai dám thử nghiệm.
Hôm nay, Thương tộc đã bị chọc giận. Lúc này Thập Lý Trang đã là đầm rồng hang hổ, muốn sống sót rời khỏi đó đã khó, chứ đừng nói đến lấy được manh mối.
Những người khác không dám, nhưng Đậu Trường Sinh thì dám.
Rất đáng giá.
Có tiêu nhiều tiền hơn nữa để thuê Đậu Trường Sinh làm việc cho bản thân mình cũng đáng giá.
Khoảng thời gian ở Long Môn Quan, mặc dù Đậu Trường Sinh không đồng ý với mình, đã dùng mọi cách để từ chối, thậm chí đến một lời đảm bảo cũng không có, nhưng bây giờ, Tấn Vương đã nhìn ra Đậu Trường Sinh không muốn bị người khác mượn cớ.
Mặc dù người không đồng ý, nhưng nếu Lễ bộ ra tay thì khác, lúc này thanh kiếm đã chỉ thẳng đến Thái tử.
Bất kể lần này Đậu Trường Sinh có thể toàn thân trở ra hay không, nhưng đối phương làm như vậy đã nhận về rất nhiều lời khen ngợi, xem như đáng giá.
Thực sự đáng giá.
Đây mới là thái độ của người được việc.
Vào lúc này, không chỉ Tấn Vương khen ngợi, mà còn rất nhiều người cũng đã bí mật ca ngợi hắn.
Đương nhiên, có một số người vui vẻ, nhưng cũng có một số người không cách nào vui nổi.
Tại Lục Phiến Môn, khi Trần Nhân Mai nhìn thấy tin tức trong tay mình thì không thể không nhìn về phía Trần Vương đang lần chuỗi phật châu, miệng vẫn liên tục niệm phật kinh.
Sau khi Trần Nhân Mai rời khỏi Thái tử, hắn đã đi thẳng về Lục Phiến Môn. Hắn vẫn luôn ở bên cạnh Trần Vương, bắt đầu giám thị Trần Vương thông qua chức vụ tiện lợi của mình, hắn muốn biết rốt cuộc Trần Vương sẽ có hành động gì.
Chỉ là sau khi trở về từ lâm triều, Trần Vương vẫn giữ vững một phong thái này, gần như không có sự khác biệt nào so với những ngày thường. Trên triều hắn đã ủng hộ Đậu Trường Sinh, cứ như thể kẻ đó không phải là Trần Vương nữa.
Trần Nhân Mai nhìn thấy nhưng không tài nào hiểu được những gì Trần Vương đã làm. Phải biết rằng cuộc điều tra này nếu thất bại thì Trần Vương cũng sẽ bị kết án vì hắn đã bày tỏ thái độ ủng hộ. Đến lúc đó, nếu bị bãi quan cách chức, có thể nói là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Thủ tôn của Lục Phiến Môn, tướng công Nội các, đó là những chức vị trên ngàn người dưới một người.
Với năng lực chặt núi phá đền, cho dù là đại tông võ đạo cũng không bì được với Lục Phiến Môn. Mất đi những thứ này Trần Vương cũng chỉ là một võ đạo nhất phẩm.
Dựa vào đạo lý này, Trần Vương hẳn nên có hành động gì đó, nhưng hết lần này đến lần khác hắn vẫn cứ an nhàn tự tại như trước, vẫn chuyên tâm đọc Kinh Phật.
Bên này Trần Vương thật quái dị, nhưng Đậu Trường Sinh cũng không khá hơn là bao. Hắn biết rõ Thập Lý Trang là nơi đầm rồng hang hổ, đi đến đó chỉ có cửu tử nhất sinh, vậy mà hắn vẫn dám đi.
Đối phương đã có người gánh vác trách nhiệm giúp mình. Tệ nhất, chức quan của hắn bị bãi bỏ, nhưng tính mạng không còn lo ngại, sao phải đi vào chỗ hiểm.
Thật là gan to bằng trời mà.
Canh bạc này thật sự quá lớn.
Cõi lòng Trần Nhân Mai ngập trong sự sợ hãi. Lần đầu tiên hắn gặp mặt Đậu Trường Sinh, đối phương chỉ như những người bình thường khác, vốn hắn tưởng rằng những lời đồn đãi là bị thổi phồng lên, nhưng bây giờ, những gì Đậu Trường Sinh thể hiện quá mạnh mẽ, sự điên rồ này, dám đánh bạc bằng cả mạng sống của mình, Trần Nhân Mai thừa nhận đối phương là một kẻ tàn nhẫn.