Một người như vậy chỉ cần hắn không chết thì chắc chắn sẽ có thể trở nên nổi bật, thậm chí đạt được vinh quang cũng là chuyện thường tình, nhưng cách làm việc đanh thép đến nhường này, chỉ cần đi sai một bước thì kết quả chắc chắn không thoát khỏi thịt nát xương tan.
Trần Nhân Mai không nghĩ rằng Đậu Trường Sinh sẽ gặp may mắn mãi được. Lần này, Thập Lý Trang chắc chắn là nơi chôn cất Đậu Trường Sinh.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đậu Trường Sinh ắt hẳn phải chết.
Chạng vạng tối, mặt trời lặn ngã về tây.
Ánh sáng mờ nhạt còn sót lại, mạnh mẽ xua tan bóng tối lờ mờ.
Trên đường Thập Lý Trang, có người nhìn ánh chiều tà nơi xa, thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ lúc chạng vạng tối, nhưng khi một con ngựa phi nhanh như tên bắn đến, sau khi nhìn thấy người tới giống như là ôn thần thì bắt đầu nhao nhao lui tránh. Đậu Trường Sinh đi đến ngoài cửa trang viên, xoay người xuống ngựa, nhẹ nhàng vỗ về phía con ngựa, con ngựa lắc lư cơ thể, đã chậm rãi rời đi.
Đứng ở ngoài cửa chính sơn son, vẻ mặt Đậu Trường Sinh nghiêm trang, trong lòng cũng tương đối thấp thỏm, hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nề thở ra, mượn cơ hội này bình ổn lại tâm trạng phức tạp.
Sau ba năm nhịp hô hấp, Đậu Trường Sinh vươn tay kéo vòng tròn phía trên cửa chính sơn son.
Âm thanh gõ vòng cửa vang lên, rõ ràng vang vọng, sau khi Đậu Trường Sinh gõ ba cái liền lùi về phía sau hai bước, bắt đầu bình tĩnh chờ đợi.
Rất nhanh đã có tiếng bước chân vang lên, kẽo kẹt một tiếng, cửa chính đã được mở ra một nửa.
Người xuất hiện trong mắt Đậu Trường Sinh không phải người hầu mà là một nữ tử xinh đẹp đến cực điểm.
Đôi mắt màu tím sáng ngời của nữ tử, giống như bảo thạch tím, hiện ra tử quang trong suốt, mái tóc dài đen nhánh rơi xuống như thác nước, làn gió ấm áp chầm chậm lay động, mái tóc phiêu động theo gió, có thể nhìn thấy trên vành tai trắng nõn của nữ tử, đang đeo bông tai màu tím giống như câu ngọc.
Bông tai có màu sắc xinh đẹp, mặc dù cùng là màu tím nhưng mang lại cho mọi người một cảm giác yêu dị.
Không đợi Đậu Trường Sinh hoàn toàn thấy rõ, đã lại bị mái tóc rơi xuống che dấu một lần nữa.
Áo trên màu xanh nhạt thêu bách điệp độ hoa, lưng áo thắt chặt, bên dưới là một chiếc váy dài màu vàng nhạt thêu bạch ngọc lan.
Lần trước đứng bên cạnh Chính sử Thương tộc, phong thái hoàn toàn bị Chính sử Thương tộc che giấu, lúc này có thể thấy rõ ràng, đây là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Cách một cánh cửa, hai người đứng yên bất động.
Ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, bầu không khí ngay lập tức rơi vào im lặng.
Sau khi im lặng khoảng chừng mười nhịp thở, Đậu Trường Sinh dẫn đầu phá vỡ trầm mặc nói: “Xin thông truyền một tiếng, ta muốn gặp Chính sử tiền bối.”
Minh Nguyệt lộ ra nụ cười lạnh, đôi mắt đẹp màu tím sáng ngời hiện ra oán hận, thờ ơ mở miệng nói: “Không cần thông báo, chính ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Minh Nguyệt chủ động tránh sang một bên, bàn tay trắng như hoa huệ dùng sức kéo, cửa chính đã mở ra hoàn toàn, cánh tay giơ lên ý bảo Đậu Trường Sinh đi vào.
Con ngươi màu tím sáng ngời, để lộ ra dáng vẻ rục rịch manh động, một luồn sát khí lạnh buốt vững vàng tập trung vào Đậu Trường Sinh, điệu bộ nóng lòng muốn ra tay, hoàn toàn không thèm che giấu.
Ánh mắt nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, chờ Đậu Trường Sinh bước vào bên trong cánh cửa.
Một điệu bộ cực kỳ mong đợi.
Đậu Trường Sinh nhìn Minh Nguyệt, cảm nhận được sát khí lạnh như băng, xuất hiện từ bốn phương tám hướng, giống như một mũi tên, không ngừng bắn về phía mình, hơn nữa một luồng lực lượng đang bắt đầu hội tụ ở phía trước mình.
Bất luận là linh giác nhạy bén của Đậu Trường Sinh hay là nhận biết của Đậu Trường Sinh, đều có thể hiểu được rõ ràng.
Phía trước có đại khủng bố, hơn nữa cùng với thời gian đang trôi qua, khủng bố tăng lên càng ngày càng lợi hại, chỉ cần bản thân mình bước ra một bước, đi vào bên trong cánh cửa thành công thì sẽ bị lực lượng khủng bố này cắn nuốt.
Chính bản thân mình chắc chắn phải chết không thể nghi ng, tuyệt đối không có khả năng may mắn thoát khỏi.
Dù sao vị sứ giả Minh Nguyệt của Thương tộc trước mặt này là một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm.
Phương pháp tu hành của vạn tộc, lúc cấp thấp khác nhau, nhưng theo thực lực càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Khác với hạ tam phẩm, trung tam phẩm đã bắt đầu tương tự, đợi đến khi thượng tam phẩm thì trên cơ bản tám chín phần mười, đợi đến khi Thần Ma thì về cơ bản không có gì khác nhau, đều là tụ tập đặc trưng cửu đại Thần Ma, hóa hậu thiên thành tiên thiên.
Võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, trong đó tam cảnh Hiển Linh, Thiên Địa, Quy Nhất.
Thương tộc tu hành cũng tương tự, không có khác biệt gì quá lớn, Đậu Trường Sinh có thể cảm nhận được rõ ràng, từ bên trong cánh cửa phía trước mặt mình, thế giới đã thay đổi hình dạng.