Mình có thể bình bình an an tồn tại nhiều năm như vậy cũng bởi vì hai chữ cẩn thận.
Việc lớn không làm được, không giúp được đệ nhi ngoan, nhưng dù sao cũng phải góp một phần sức lực, nếu không quan hệ sư đồ chẳng khác gì người xa lạ cả, đã đến đây rồi mà bây giờ không thể ra tay được, chờ truy ra được bọn hắn là thế lực của ai thì sau đó có thể nhận thêm vài nhiệm vụ nữa.
Hơn nữa cái giá cũng phải tăng lên.
Đã dám làm nhiệm vụ, lại nhiều lần khiêu khích Thần Ma, thái độ không đạt được mục tiêu thì thề sẽ không bỏ qua, là độc nhất vô nhị trên thế gian.
Giá tăng thêm cũng là chuyện rất bình thường.
…………………………..
Ban đêm, bóng tối bao phủ khắp mặt đất.
Ngọn đèn cháy rực, sáng như ban ngày.
Chính sử Thương tộc ngồi thẳng bên trong lương đình, ánh đèn không ngừng chập chờn, ánh sáng dần ảm đạm, cũng chẳng có bất cứ bảo thạch nào, cho dù là đá huỳnh quang có thể chiếu sáng cũng chẳng có.
Nhưng hoàn cảnh mờ mịt này cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Đậu Trường Sinh, tu vi võ đạo của hắn đã đến bước này, đã thuế biến trở thành bán tiên thì đã không còn là người phàm nữa, ở kiếp trước trong thế giới bình thường hắn đã học được những pháp thuật cơ bản thô thiển, Đậu Trường Sinh đã vô sự tự thông.
Đợi sau khi đạt đến cấp độ Thần Ma thì sẽ càng khung bố hơn, chỉ thêm một chút nữa là đất sẽ thành thép, v, v, …..một cách tự nhiên.
Chính sử Thương tộc từ trên cao nhìn chăm chú Đậu Trường Sinh, chậm rãi vỗ tay tán thưởng nói: “Không hổ danh là anh kiệt trong thiên hạ.”
“Quả nhiên là rất dũng cảm”
“Lại dám chủ động tìm đến đây”
Chính sử Thương tộc thưởng thức nói: “Mặc dù ngươi đả thương Thanh Phong, nhưng nói chung thì tính mệnh không đáng lo, việc này đối với Thanh Phong cũng không phải là chuyện xấu, sau khi trải qua lần rèn luyện này, Thanh Phong càng thêm ổn trọng hơn, đây là một việc rất tốt.”
“Vốn theo dự tính của ta, tính cả sự kiện lần này, ta sẽ không chủ động giúp đỡ ngươi, cũng sẽ không đặc biệt làm khó ngươi”
“Nhưng ngươi lại dám chủ động tìm đến cửa, thông qua khảo nghiệm của ta, ta cũng chẳng thể làm ngơ nữa.”
“Chuyện sứ đoàn Linh tộc chẳng có liên quan gì đến Thương tộc ta, nhưng mà bây giờ đã tạo thành hiểu lầm rất lớn như vậy, chuyện gặp Tiền Tiểu Tam của Tài Thần Các cũng thôi, lần này khi ngươi rời đi thì mang cả Minh Nguyệt theo đi, chuyện tương quan nàng đều có thể hiểu được, có nàng giúp đỡ ngươi, có thể điều tra rõ vụ án hư thật, trả lại công đạo cho Thương tộc chúng ta.”
Minh Nguyệt từ bên cạnh tiến lên một bước, chủ động mở miệng nói: “Mau đi thôi.”
Đậu Trường Sinh một câu cũng chưa kịp nói bèn đi theo Minh Nguyệt ra ngoài, vị Chính sử Thương tộc này so với lần thứ nhất đã cường thế hơn rất nhiều, rất nhiều ám chỉ ở đây, nhưng mà Đậu Trường Sinh nghe không hiểu.
Sau khi suy nghĩ một chút, hắn trực tiếp bỏ qua, không hiểu rõ thì cũng không cần nghĩ nữa.
Mục đích chủ yếu của mình là điều tra vụ án, có sứ giả Minh Nguyệt của Thương tộc phối hợp, tin chắc rằng vụ án của sứ đoàn Linh tộc rất nhanh sẽ cho thiên hạ một đáp án chính xác, tất cả mọi ngóc ngách từ đầu đến cuối.
Tinh thần Đậu Trường Sinh, chủ động tiến lên mấy bước đi đến bên cạnh Minh Nguyệt nói: “Minh Nguyệt tiền bối có thể nói kỹ một chút về lúc sứ đoàn Linh tộc trải qua tử vong được không?”
Bước chân Minh Nguyệt dừng lại, mở miệng uốn nắn: “Trần Hầu nói sai rồi, sứ đoàn Linh tộc không có quan hệ gì với chúng ta, sao chúng ta có thể biết rõ sứ đoàn Linh tộc trải qua tử vong được.”
Đậu Trường Sinh liên tục nhận tội nói: “Xin lỗi, nói sai rồi”
“Thật là đã nói sai.”
Vì quá mức quan tâm đến tình tiết vụ án, Đậu Trường Sinh không khỏi nói nhanh một chút, lúc này mới sắp xếp lại câu từ, mở miệng hỏi thăm, Minh Nguyệt dẫn đầu mở miệng cắt ngang nói: “Ta mặc kệ Trần Hầu là có ý hay là lời nói vô tâm.”
“Tình báo này rất quan trọng, nơi đây không phải là nơi đàm thoại, hơn nữa ta muốn gặp đại sư huynh, ta muốn xác nhận tình huống kỹ càng của đại sư huynh xong, mới tiếp tục nói chuyện với Trần Hầu.”
Đậu Trường Sinh nghĩ đến Thanh Phong bị mình chém ngã trên mặt đất, sắc mặt hơi lộ ra hổ thẹn, giọng điệu không khỏi mềm xuống: “Nên như vậy”
“Đây là ta xin lỗi Thanh Phong tiền bối.”
Sau khi đi ra khỏi phủ đệ một lần nữa, đi tới con đường của Thập Lý Trang, Đậu Trường Sinh nhìn qua con đường trống rỗng thanh lãnh, trầm giọng mở miệng nói: “Tìm một chiếc xe ngựa, lại đưa tin cho Đông Phương thần bộ, cẩn thận chiêu đãi Thanh Phong tiền bối cho tốt.”
Lúc này mặc dù không có thuộc hạ của Đậu Trường Sinh nhưng có quá nhiều người âm thầm đi theo, mặc dù có người không thích Đậu Trường Sinh nhưng chắc chắn sẽ ủng hộ tự bố trí công việc ổn thỏa.
Lời nói của Đậu Trường Sinh vừa nói ra, ước chừng sau năm nhịp thở, một chiếc xe ngựa chậm rãi từ phương xa chạy tới, cuối cùng ngừng lại ở trước mặt Đậu Trường Sinh, một vị nô bộc mặc quần áo màu xanh từ trên xe ngựa nhảy xuống, lấy ra một chiếc ghế bọc lụa để bên cạnh xe ngựa, cung kính nói: