“Mời hầu gia cùng với khách quý lên xe.”
Chiếc xe ngựa này tạo hình hoa lệ, có thể nói lên giá trị xa xỉ của nó, Minh Nguyệt cũng không khách khí, dẫm lên chiếc ghế, sau đó trèo lên xe ngựa, nhấc mảnh vải màn che lên, ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, Đậu Trường Sinh cũng trèo lên xe ngựa.
Nô bộc vội vàng thu ghế lại, thuận thế mở miệng giải thích: “Việc hầu gia nói đã được thông báo đến tai Đông Phương đại nhân.”
“Hầu gia có cần mở tiệc rượu chuẩn bị cho khách quý đón gió tẩy trần không ạ ?”
Tiếng cười lạnh vang lên, Minh Nguyệt mở miệng châm chọc: “Lại thêm một lần hồng môn yến nữa?”
Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắnở trong xe ngựa, không gian trong xe ngựa rất lớn, đừng nói là hai người, nếu tận mười người cũng không phải chen chúc, cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bọn hắn lấy nó ra từ nơi nào.
Đậu Trường Sinh dò xét bố cục bên trong xe ngựa, cố tình kéo dài thời gian, lúc này mới trả lời nới: “Minh Nguyệt tiền bối cứ thích nói đùa, nếu ngài không thích yến hội thì chúng ta không cần làm là được.”
Sau khi duets lời, Minh Nguyệt cũng không mở miệng nói nữa, bên trong xe ngựa trở nên yên tĩnh, rất lâu sau, tiếng nói của nô bộc truyền đến: “Hầu gia đến rồi.”
Đậu Trường Sinh nhấc màn che lên, nhìn toà trang viên hoàn hảo trước mặt, lông mày hơi nhíu lại, Quan Tín Nhiên đã đi ra từ bên cạnh, truyền âm cho Đậu Trường Sinh: “Đại nhân.”
“Đổi một trang viên khác, dù gì nơi đó đã bị phá huỷ hơn một nửa rồi, đối đãi khách quý như vậy quá thất lễ.”
Khi Quan Tín Nhiên nói hai chữ thất lễ lại nhấn mạnh hơn một chút.
Lông mày Đậu Trường Sinh dãn ra, biết rõ Quan Tín Nhiên hiểu ý mình, đặc biệt truyền lại tin tức, chuẩn bị cho Thanh Phong ăn mặc chỉnh tề, không thể giấu diếm việc thẩm vấn được nhưng ít nhất bề ngoài cũng nên có vẻ khá ổn, mặc kệ như thế nào, Thanh Phong cũng phải được mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề.
Không đến mức toàn thân huyết chảy, quần áo lam lũ, để thảm trạng như vậy cho Minh Nguyệt trông thấy còn không phải lập tức nổi bão?
Đậu Trường Sinh giơ tay ý bảo Quan Tín Nhiên dẫn đường, đi vào một tòa trang viên hoa lệ, về diện tích quy mô thì tòa trang viên này lớn hơn chừng ba bốn lần so với tòa trang viên Đậu Trường Sinh đã phá huỷ một nửa trước đây.
Đây đã là vượt qua quy bình thường, không phải vương công quý tộc thì không thể có được, tám phần là sản nghiệp của Tấn Vương.
Sau khi đi vào đại sảnh thì có thể trông thấy Thanh Phong mặc cẩm y trường bào, sắc mặt tương đối hồng thuận, đang dựa vào trên ghế thái sư, lười biếng nằm, đôi mắt nhắm lại giống như ngủ say.
Nghe thấy tiếng chân không đều nhau truyền đến, Thanh Phong hơi mở mắt ra, con mắt híp thành một đường, vươn cánh tay run rẩy nói: “Sư muội.”
“Sư huynh.”
Minh Nguyệt vội vàng chạy đến, đứng ở bên cạnh Thanh Phong, hơi cúi thấp người xuống dò hỏi: “Sư huynh còn tốt không?”
Bò môi Thanh Phong khẽ mím, vừa muốn nói gì đó thì đã trông thấy Đậu Trường Sinh đứng ở bên cạnh, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn về phía mình, trong lòng hơi run lên.
Vị Đậu Trường Sinh này đã là tâm ma của Thanh Phong, thực lực đối phương rất mạnh mẽ, nhưng có thể mạnh hơn sư phụ Thần Ma sao?
Đó là chuyện không có khả năng.
Nhưng Đậu Trường Sinh khiến cho người khác phải kiêng kị bởi vì rất hung ác.
Con hàng này quá tàn bạo, lại còn gan to bằng trời, dám cả gan trực tiếp ra tay với sứ giả Thương tộc, hơn nữa còn dám tìm sư phụ, cũng mời sư muội tới, loại người này thật đáng sợ.
Thanh Phong thật sự rất sợ hãi, nếu đối phương không thích thì hắn sẽ dám giết mình.
Đậu Trường Sinh mỉm cười nhìn chăm chú vào mình, nở nụ cười như ác ma, khiến cho người khác không rét mà run, không khỏi cải biên lời nói, bàn tay run rẩy, liên tục đập vào ngực, lớn tiếng nói: “Tốt”
“Ta ổn mà.”
Đôi mi thanh tú của Minh Nguyệt nhíu lại, tư thế này chẳng có sức thuyết phục nào cả, nàng bất mãn nói: “Trần Hầu đối xử với tộc ta như vậy, sư huynh Thanh Phong của ta đến đây làm sứ giả, đại diện cho Thương tộc, lại phải chịu đọa đày.”
Không chờ Minh Nguyệt nói xong, Thanh Phong cũng đã mở miệng nói: “Sư muội ngươi hiểu lầm rồi, đây là vết thương cũ của sư huynh tái phát, chẳng có liên quan gì đến Trần Hầu cả, ngươi ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm Trần Hầu.”
Sợ Minh Nguyệt lại làm loạn, Thanh Phong vươn tay bắt lấy cổ tay Minh Nguyệt, không ngừng dùng sức ám chỉ với Minh Nguyệt, bây giờ thì ổn rồi, lại nói tiếp nữa thì Đậu Trường Sinh sẽ lật mặt, đến lúc đó lại bị đánh vật trên mặt đất, thật vất vả mới có được chút hi vọng, có thể sẽ mất hết tất cả.
Nhân tộc quá hung hãn, không thể đắc tội được.
“Chúc mừng Trần Hầu.”
“Có nhân chứng, vụ án lớn có thể phá được.”
Đậu Trường Sinh mới vừa ngồi ngay ngắn xuống, còn chưa uống một hớp trà, tiếng nóu chúc mừng đã vang lên.