Không lâu sau, Thái tử mặt không chút biểu cảm đi ra ngoài, hắn nhìn Trần Vương rồi hỏi: “Từ khi nào Trần Nhân Mai trở thành hung phạm mạo phạm đến sứ giả của Thương tộc vậy?"
“Không phải sứ giả Thương tộc là do Đậu Trường Sinh mời tới sao?”
"Cũng là do Đậu Trường Sinh ra tay, chuyện này có quan hệ gì với Trần Nhân Mai chứ?"
Trần Vương lần chuỗi phật châu, mặc cho Thái tử lửa giận hừng hực chất vấn, hắn vẫn thờ ơ, đợi đến khi Thái tử nói xong, Trần Vương cũng không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ ôn hòa nói: “Thái tử điện hạ muốn bao che cho Trần Nhân Mai?"
"Thần đã biết, đương nhiên sẽ không có ai dám đụng vào Thái tử điện hạ, hay chạy vào Đông cung tróc nã Trần Nhân Mai."
"Thần sẽ rời đi ngay bây giờ."
Thái tử nhíu mày, nhận ra mình hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo, Trần Vương này lại chơi xỏ mình một vố, nhưng Thái tử lại không có cách nào giải quyết, chuyện của sứ giả Thương tộc đã gây ra họa lớn rồi.
Trong lòng hắn cũng vô cùng bất mãn với Trần Nhân Mai, bình thường hắn là một người rất khôn khéo, sao có thể lại phạm sai lầm vào thời khắc mấu chốt này, lần này xem như đã khiến mình thiệt hại nặng nề.
Sứ giả Thương tộc chết tại một trang viên bên ngoài thành, Trần Nhân Mai xem như là người có thực lực mạnh nhất ở hiện trường, cũng là người có chức quan cao nhất, nói là chuyện đó không liên quan gì đến Trần Nhân Mai thì ai sẽ tin đây?
Thái tử không trả lời nhưng Trần Vương cũng không mở miệng, hắn hoàn toàn không muốn nhường cho Thái tử một bậc thang bước xuống, vừa rồi hắn nói một câu không giữ được Trần Nhân Mai, đồng thời dùng thái độ cương quyết diễn trò với Thái tử, mới có thể có tiết mục Thái tử tiếc nuối vì không bảo vệ nổi Trần Nhân Mai như vừa rồi.
Người hầu cận thân bên cạnh Thái tử đã mang theo Trần Nhân Mai đi ra ngoài. Tinh thần của Trần Nhân Mai vô cùng uể oải, hiển nhiên đã bị người hầu cận thân bên cạnh Thái tử thuyết phục, không biết Thái tử đã hứa hẹn điều gì khiến hắn chủ động ra ngoài, kịp thời giải vây cho Thái tử khỏi sự lúng túng.
Trần Vương nhìn Trần Nhân Mai, sau đó khẽ lắc đầu nói: “Vô Ảnh Kiếm là Bán Thần Binh nhất phẩm, là vật thuộc quyền sở hữu của triều đình, có thể coi là truyền thừa của Chu Tước Điện. Còn mời ngài giao ra đây."
"Ta là Thủ tôn của Lục Phiến Môn, vì vậy tự ta sẽ giữ món Bán Thần Binh nhất phẩm này."
Trần Nhân Mai nghe vậy thì không khỏi ngẩng đầu lên, hắn nhìn Trần Vương ôn hòa trước mặt, vươn tay ném ra một bao kiếm, sau khi Trần Vương giơ tay bắt lấy, tiếp đó kiểm tra một chút, lúc này mới gật đầu nói: “Đi thôi, đến Nội các."
"Tội ác của ngươi không cách nào tẩy sạch được. Mưu hại sứ giả của Thương tộc, tội này Nhân tộc chúng ta không thể gánh vác nổi, nhưng mạo phạm sứ giả của Thương tộc đã là tội trạng không thể chối cãi."
Đây hoàn toàn là muốn tránh nặng tìm nhẹ, cũng là trốn tránh trách nhiệm, cách chức một vị Lễ Bộ Thượng Thư, sau đó hy sinh một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, đây được xem như là lời giải thích đối với Thương tộc.
Trần Nhân Mai không cam lòng nói tiếp: “Ngươi đều đổ hết trách nhiệm cho ta, vậy còn Đậu Trường Sinh thì sao?"
"Ngươi muốn bảo vệ Đậu Trường Sinh sao?"
Người hầu cận thân bên cạnh Thái tử đột nhiên nhận được một thứ gì đó, sau khi xem xong liền vội vàng tiến lên nói: “Điện hạ xảy ra chuyện rồi, Chính sử Thương tộc đã rời khỏi Thập Lý Trang, đang lên đường rời đi rồi, một tháng sau sẽ tới đây, muốn Nhân tộc cho Thương tộc một lời giải thích thỏa đáng."
Trần Nhân Mai không cam lòng biến mất, đột nhiên phá lên cười lớn.
"Ngươi không bảo vệ nổi Đậu Trường Sinh đâu, Đậu Trường Sinh chết chắc rồi."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Vương tràn đầy căm hận, nói:
"Mà vị trí Thủ tôn của ngươi cũng phải vứt bỏ thôi."
"Một vị Thần Ma chủ động thúc ép, ngươi nhất định phải trả một cái giá thật lớn."
Nội các.
Khi Trần Vương đi tới, có thể trông thấy chư vị tướng công đã hội tụ ở một chỗ, hơn nữa Tấn Vương cũng đang ở đây.
Trần Vương ngồi xuống, lần phật châu bình thản nói: “Trần Nhân Mai mạo phạm sứ giả Thương tộc, đã tróc nã thành công, có thể cho Thương tộc một câu trả lời thỏa đáng.
“Không đủ.”
Vẻ mặt Đỗ Bắc Nguyên nghiêm túc, đôi mắt hiện ra lãnh ý, bất luận là Đậu Trường Sinh có tâm hay là vô tình, nhưng thế cục tốt đẹp của Thái tử, toàn bộ đều bởi vì Đậu Trường Sinh mà bại hoại.
Dạng cường giả như Trần Nhân Mai, bây giờ không chết ở trong chiến trường mà lại chết ở trong đấu tranh, thật sự là quá đáng tiếc, đấy là hậu quả Đậu Trường Sinh gây ra, Đỗ Bắc Nguyên thật sự chán ghét, mở miệng nói thẳng:
“Trần Nhân Mai chỉ là bị tai bay vạ gió, đầu sỏ gây tội là Đậu Trường Sinh.”
“Đại tướng quân ngươi nói xem?”
Thân thể của Dương Khai Thái cao lớn khôi ngô giống như một con gấu đang nằm ngang trên mặt đất, lúc này lười biếng nói: “Trần Nhân Mai có sai, Đậu Trường Sinh cũng có sai.”