Từ thời Thái Tổ hoàng đế đã lập ra cấm chế ở Thần Đô, cấm chế này cấm tất cả các Thần Thông liên quan đến không gian.
Nếu không còn cần Long Môn Quan làm cái gì, trực tiếp truyền tống một đội đạo binh tới là được.
Không chỉ đặt cấm chế cho truyền tống không gian, đến thời điểm mấu chốt, Đại Chu còn có thể chủ động mở rac ấm chế, khi đó còn cấm cả ngự không, đến lúc đó cho dù muốn ngự không mà đi cũng làm không được.
Thực lực của bọn họ quá yếu, cơ bản là chạy không thoát.
Chỉ có mấy vị Tông Sư, nếu có thể chạy thoát khỏi Thần Đô của Đại Chu thì với tư cách là một vương triều đại nhất thống, Đại Chu thật sự quá nực cười, có thể trở thành trò cười cho vạn tộc.
Hơn nữa có thể chạy Đông Phương thần bộ cũng không dám chạy, nếu hắn chạy tất cả tộc Đông Phương sẽ gặp đại nạn.
Phí Lỗi lại im lặng thêm lần nữa, ánh mắt Đậu Trường Sinh nhìn khuôn mặt nặng nề của mọi người, bình thản mở miệng nói: “Ta sẽ chủ động gánh vác trách nhiệm xử phạt, ôm hết tất cả các tội danh để tranh thủ giành lấy một con đường sống cho mọi người.”
Đông Phương thần bộ lắc đầu nói: “Vô ích thôi đại nhân, cho dù ngài có chủ động nhận tội hay muốn gánh vác trách nhiệm cũng không được.”
“Ngay cả đại nhân cũng phải hy sinh chứ đừng nói gì đến chúng ta, triều định nhất định sẽ giao nộp tất cả chúng ta ra ngoài, thiếu một người triều đình cũng không gánh nổi trách nhiệm, còn là cái cớ cho Thương tộc gây rối.”
Đông Phương thần bộ thở dài nói: “Cho dù chúng ta không quan trọng đi chẳng nữa, thậm chí Chính sử của Thương tộc cũng không biết chúng ta là ai, nhưng triều đình cũng không dám đánh cược, và cũng sẽ không đánh cược.”
Đậu Trường Sinh cũng than thở: “Là lỗi của ta, là do ta liên lụy đến các ngươi.”
“Không ngờ sứ giả của Thương tộc lại chết dễ dàng như vậy.”
Đậu Trường sinh cũng bất đắc dĩ, không ngờ là sẽ có chuyện như vậy xảy ra, hơn nữa sau khi chuyện này diễn ra thì thế cục xấu đi hẳn, căn bản là không có đường lui, quan trọng không phải là chuyện điều tra án mà là thái độ của Chính sử Thương tộc.
Làm thế nào để có một lời giải thích cho Thương tộc mà không phải điều tra hung thủ của vụ án, đúng là đảo ngược đầu đuôi mọi chuyện.
Ánh mắt nhìn mọi người, những tinh anh này cũng không còn tâm trạng để điều tra vụ án nữa, nếu Chính sử Thương tộc không động thì bọn họ còn có cơ hội điều tra vụ án và truy tìm hung thủ, nhưng Chính sử Thương tộc lại tức giận đến nỗi trực tiếp rời đi.
Chính sử Thương tộc đang dùng cách này để bức bách Đại Chu, áp lực từng tầng từng lớp, cuối cùng thì đến lượt bọn họ, muốn bọn họ chết đi, mà mọi chuyện đã không còn đường để xoay chuyển.
Đậu Trường sinh đưa tay sờ về phía chiếc gương đồng trong ống tay áo, muốn liên hệ với vị sư phụ thần bí, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ, bọn lão Trần chết ở chỗ này thật sự là quá đáng tiếc, muốn cứu được bọn họ nhưng liên quan đến Thần Ma Thương tộc, sư phụ thần bí cũng bất lực.
Chuyện liên lạc cũng bị bác bỏ, ngược lại sẽ phá hư quan hệ của hai bên, Đậu Trường sinh hơi do dự sau đó từ bỏ.
Hắn nhìn thấy có một người đi từ phía xa tới, hóa ra là Trần Vương đích thân đến đây, không chỉ có mỗi Trần Vương, kế bên Trần Vương còn có cả Trần Nhân Mai.
Mấy người cùng hội cùng thuyền lần này đều đến đủ cả.
Trần Vương vừa đi tới gần, Đậu Trường Sinh đã chủ động tiến lên phía trước và gọi: “Thủ tôn.”
“Chuyện lần này đều do ta mà ra, không có liên quan gì đến đám người lão Trần cả, ngài có thể dàn xếp một chút để cho ta gánh vác tất cả tội trạng và trách nhiệm xử phạt không, buông tha cho đám người lão Trần một lần.”
“Không nhất thiết phải rút lui trong bình yên vô sự, bị cách chức hết cũng được.”
Trần Nhân Mai cười lạnh nói: “Đang tưởng bở à?”
“Bọn họ đều ở đây cả, sứ giả của Thương tộc chết, ai trong bọn hắn cũng khó thoát khỏi xử phạt, mau lên đường với ta thôi.”
Trần Nhân Mai là cá chết lưới rách, không còn gì để kiêng kỵ nữa cả, câu nói này của hắn khiến mọi người trợn mắt mà nhìn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Nhân Mai, thấy vậy Trần Nhân Mai không những không chán ghét, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ.
Cuối cùng còn nở nụ cười, châm chọc nói: “Có kết cục như thế này là do các ngươi đều đáng đời.”
“Nếu thành thật làm việc, an phận thủ thường thì làm gì mà có tai họa như vậy chứ.”
Đậu Trường Sinh không để ý đến Trần Nhân nai, thấy Trần Vương không nói lời nào, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Nếu như không thể an toàn rút lui, vậy nếu bị hỏi tội, cứ giam bọn họ ở trong Lục Phiến Môn cũng được.”
“Không, trực tiếp giam giữ trong Tội Sơn, phán xử tử hình, hiện tại đang hoãn thời gian thi hành lại.”
Đậu Trường Sinh vẫn luôn im lặng, hắn cũng đang suy nghĩ đến chuyện này, Đậu Trường Sinh không lo lắng cho bản thân mình, dù sao cũng chỉ là một mạng mà thôi, nhưng nếu đám người lão Trần mà chết thì bọn họ cũng chỉ có một mạng để chết.