Đậu Trường Sinh cũng đi về phía Thập Lý Trang, tòa trang viên này cách Thập Lý Trang không quá xa, ước chừng chỉ có ba bốn dặm, cho dù Đậu Trường Sinh lựa chọn đi bộ thì cũng không cần đến một khắc đồng hồ cũng đã tới Thập Lý Trang.
Thập Lý Trang khá là náo nhiệt, Chính sử Thương tộc đang muốn rời đi, không phải đích thân phóng lên trời, trực tiếp bay đi là được, lần này Thương tộc đến Nhân tộc là khởi binh động chúng, chẳng có mấy vị thật sự là Thương tộc nhưng có rất nhiều thành viên, một số người này không phải là thành phần phức tạp.
Các chủng tộc đều có, còn có thuê Nhân tộc, những người này bây giờ đang xếp hàng lên xe.
Từng chiếc xe ngựa đang ở trên đường, không ít người đang bận rộn, cầm dây thừng bắt đầu buộc chặt hàng hóa.
Thương tộc bằng lòng phái sứ giả, trong đó có một lý do, đó chính là mượn chuyện này thông thương.
Cho dù là Nhân tộc không cho phép Thương tộc buôn bán trong cảnh nội của Nhân tộc nhưng Thương tộc có thể phái sứ giả đến, mà lúc sứ giả đến đây chủ yếu mang theo lễ vật, bọn họ có thể bí mật mang theo việc riêng, đó chính là mang một ít đồ buôn bán trộn lẫn vào trong đó, sau đó bắt đầu buôn bán ở ven đường.
Đợi đến lúc rời đi, sau khi thu được lễ vật Nhân tộc tặng thì có thể bắt đầu thu mua một ít hàng hóa của Nhân tộc để vào chỗ trống, cái vừa vào vừa ra này cũng tương đương với một lần buôn bán.
Cách làm như vậy từ xưa đến nay chưa từng đoạn tuyệt, cho nên mặc dù đi sứ vất vả một chút nhưng cũng là một chức quan béo bở kiếm được nhiều tiền.
Lúc Đậu Trường Sinh đi vào Thập Lý Trang thì nhìn thấy một lượng lớn hàng hóa của Nhân tộc đang không ngừng được xếp lên xe, trong đó không ít thứ đều là đặc sản Nhân tộc, là thứ vạn tộc không có.
Mặt Đậu Trường Sinh không có cảm xúc, bắt đầu đi về phía đội buôn bán đằng trước, một đường đi thẳng qua, thật sự đã trở thành ôn thần, những người đang bận rộn nhao nhao bắt đầu tránh lui, đường vốn đã chật chội, thoáng cái đã lập tức xuất hiện một con đường.
Bọn họ dồn vào hai bên đường, ánh mắt từng người đều chăm chú nhìn vào Đậu Trường Sinh, không ít những sân gần đó cũng có người nhìn về phía Đậu Trường Sinh, giống như nhìn một người chết.
Lần này Đậu Trường Sinh tới đây là muốn giải thích với Thương tộc, vậy khẳng định không có khả năng sống sót.
Đủ loại ánh mắt, đều nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh, so với lần trước, lúc này đây bọn họ không kiêng nể gì, không còn bất kỳ sự cố kị nào nữa.
Đậu Trường Sinh đi tới trước đội ngũ Thương tộc, có thể nhìn thấy Chính sử Thương tộc vẫn luôn ở trong trang viên, hiện giờ đang đứng ở phía trước đội ngũ, ánh mắt bình thản nhìn chăm chú vào việc xếp xe.
Đậu Trường Sinh vội vàng tiến lên, đi tới phía trước Chính sử Thương tộc, trực tiếp cúi người nói: “Lần này chuyện Thanh Phong tiền bối và Minh Nguyệt tiền bối, ta cũng không thể giải thích được.”
“Thủ phạm thật sự là ai?”
“Triều đình sẽ điều tra rõ ràng.”
“Hôm nay tới đây chính là để xin lỗi tiền bối.”
Đậu Trường Sinh đưa tay chỉ vào thi thể Trần Nhân Mai nói: “Đây là Điện chủ Chu Tước Điện của Lục Phiến Môn, người chuyên phụ trách điều tra vụ án, hiện giờ tự biết đuối lý đã tự sát."
“Ta là phó điện chủ Chu Tước điện, vốn cũng nên tự sát đền tội.”
“Nhưng khi tới Thập Lý Trang, sau khi gặp tiền bối, ta lại đột nhiên có suy nghĩ không biết tự lượng sức mình.”
“Thiên hạ đều nói Thần Ma mạnh, vì chứng đạo Thần Ma đã có không biết bao nhiêu người bỏ nhà bỏ nghiệp, lục thân không nhận.”
“Cũng vì tư lợi của bản thân, không để ý thiên hạ muôn dân, nhấc lên chiến hỏa hừng hực, chính là vì chứng đạo Thần Ma.”
Đậu Trường Sinh lại bái, nói: “Hôm nay ta tự biết mình phải chết, chỉ muốn trước khi chết, có thể xin tiền bối cho phép, cho ta thấy phong thái của Thần Ma."
Chết.
Đây là chắc chắn.
Thế cục xoay chuyển nhanh chóng, Đậu Trường Sinh không nhìn thấy đường sống, cho nên cái mạng này nhất định phải ném ở chỗ này rồi, nhưng chết như thế nào, Đậu Trường Sinh lại có quyền được lựa chọn.
Đậu Trường Sinh cũng không muốn giống như Trần Nhân Mai, hèn nhát trực tiếp đi tự sát.
Điều này đối với Trần Nhân Mai thì chết cũng chính là chết, chết một cái là hết.
Nhưng Đậu Trường Sinh thì khác, một chút nữa là sống sót được, như vậy so ra cái giá tự sát là quá thấp.
Thần Ma cao cao tại thượng, vì chứng đạo Thần Ma, cường giả thành công võ đạo trong thiên hạ đều giống như những gã điên cuồng, lão Lương Vương vì hoàn thành Đại thiên mệnh trực tiếp lựa chọn bảo hổ lột da, đánh cược một lần.
Sau khi Vô Tướng Vương đột phá tới võ đạo nhất phẩm, cũng vì đại thiên mệnh mạo hiểm vào Thần Đô, từ bỏ ưu thế lớn nhất của mình, bại lộ chân thân cho nên Vô Tướng Vương mới chết.
Nếu không một nhân vật thiên biến vạn hóa khủng bố, dùng thực lực võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, có thể xếp vào top 10 trên Địa bảng, đặt ngang hàng cùng với nhiều võ đạo nhất phẩm như vậy, đã đủ để nhìn ra Vô Tướng Vương kinh khủng đến mức nào.