“Trần Diệt Chu là Thiên Sinh Ác Nhân, giờ còn thêm thân phận Thiên Hạ Công Địch nữa, ai cũng kêu đánh kêu giết, bởi vì hi vọng chứng đạo của hắn tăng cao, trở thành kiêng kị của đám võ đạo.”
“Sau khi một giáp chi loạn bộc phát, Đại Chu có thể sẽ bị diệt, nhưng Trần Diệt Chu nhất định phải chết.”
“Trần Vương hi vọng ngươi thành thanh đao của hắn, cắt đứt một số đối thủ cạnh tranh cho hắn, giống như lão Lương Vương vậy, chém vỡ đại thiên mệnh của đối phương khiến đối phương người chết đạo tan.”
“Biết vì sao triều đình biết ngươi là một tai họa, một tai tinh nhưng vẫn giữ ngươi lại không, bởi vì thanh đao như ngươi cũng đủ sắc bén, có thể dẹp loạn phản tặc cho triều đình.”
“Thật nực cười.”
Đậu Trường Sinh cắt ngang lời nói của Trần Nhân Mai, vị này đã điên điên khùng khùng, toàn làm những chuyện điên rồ, mấy lời này nghe thì có lý, nhưng mâu thuẫn trước và sau lại rất nhiều, đơn giản nhất nếu dùng mình làm đao, vậy sao lần này lại đưa mình vào chỗ chết.
Đậu Trường Sinh thành khẩn nhìn Trần Vương nói: “Xin Thủ tôn trợ giúp, giam giữ đám người lão Trần trong Tội Sơn, tất cả tội trạng ta sẽ gánh chịu.”
Trần Vương thở dài một hơi, mặc dù Đậu Trường sinh không trả lời, nhưng thái độ này của hắn cho thấy đã không còn cách nào khác, không chỉ riêng Trần Vương thất vọng, nhóm người Đông Phương thần bộ và Trần thần bộ cũng thất vọng.
Trần Vương nhìn Đậu Trường Sinh bái lạy, thái độ lạnh nhạt ba phần, ánh mắt nhìn chăm chú vào nhóm người Trần thần bộ, khi hắn lắc đầu, ánh mắt lại co rụt lại, thần sắc ôn hòa, bình thản nói: “Có thể.”
“Ngươi là hậu bối ta xem trọng nhất, tính mạng của ngươi ta không bảo vệ được, nhưng tính mạng của nhóm người Đông Phương thần bộ ta có thể giữ được, không cần phải giam trong Tội Sơn, chuyện đến nước này ta cũng nản lòng thoái chí.”
“Không ngờ Trần Nhân Mai lại có thành kiến sâu sắc với ta như vậy, ta cũng không có ý định ở lại triều đình lâu, ta sẽ chủ động từ chức khỏi quan vị Thủ tôn của Lục Phiến Môn, lấy cái này để bảo vệ cho đám người Đông Phương thần bộ thì cũng không phải việc gì khó.”
Đậu Trường Sinh nghe thấy vậy thì mừng rỡ mà mở miệng nói: “Đa tạ Thủ tôn.”
Những người khác cũng nhao nhao mở miệng cảm tạ, Trần Nhân Mai lại điên điên khùng khùng, những lời này kích thích sâu đến Trần Nhân Mai.
Ánh mắt hắn lưu luyến nhìn về phía Thần Đô, cuối cùng nhẫn tâm dùng một thanh kiếm ngắn trực tiếp cắm vào trái tim, sự sống không ngừng tan rã.
Trần Nhân Mai không cam lòng nói.
“Ta đã liên hệ với đại tông võ đạo, chờ đến khi một giáp chi loạn bộc phát, bọn họ không cần để ý đến lời nói của thế tục, ta chắc chắn có thể đạt được võ học Thần Ma trấn phái, trọng tố lại phẩm cấp Pháp Tướng, thăng lên võ đạo nhất phẩm.”
“Ta không cam lòng.”
“Loạn thế đến, ta cũng có hy vọng chứng đạo.”
Cuối cùng hắn ra sức ngẩng đầu nhìn về phía Đậu Trường Sinh, nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây tội này rồi hét lớn: “Ta đi trước một bước, ta chờ ngươi ở trên đường hoàng tuyền!”
【Chúc mừng kí chủ giá trị tu vi lại gia tăng. 】
【Chúc mừng kí chủ, hảo hữu Trần Nhân Mai bị chuỷ thuỷ xuyên tim, giá trị tu vi +40000!】
Sau khi Đậu Trường Sinh sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Trần Nhân Mai, lúc này Trần Nhân Mai đã quỳ trên mặt đất, cái đầu luôn ngẩng cao ngày trước, lúc này đã cúi thấp không còn chút động tĩnh gì nữa.
Đậu Trường Sinh không ngờ rằng tinh thần vị này tan vỡ lại trực tiếp lựa chọn tự sát.
Nhưng mà đây cũng là điều bình thường, chết trước, chết sau, sớm muộn gì cũng chả phải chết.
Trần Vương nhìn Trần Nhân Mai đã chết, động tác lần phật châu hơi ngừng lại, chợt mở miệng nói: “Chết cũng tốt, mang thi thể đi vừa hay bớt được việc.”
“Tránh cho Trần Nhân Mai này ăn nói bậy bạ, từ đó mà chọc giận Chính sử Thương tộc, mang đến phiền toái ngoài dự đoán.
Trần Vương dời ánh mắt khỏi thi thể Trần Nhân Mai, cuối cùng nhìn về phía Đậu Trường Sinh nói: “Kế tiếp ta sẽ không đi nữa, chính ngươi tự đem thi thể đi đi, nên nói như thế nào trong lòng ngươi tự hiểu rõ."
Quân tử không nhịn được việc nhỏ, không đứng dưới bức tường sắp đổ, gặp mặt Thần Ma ngoại tộc, mỗi một vị cường giả võ đạo thành công đều là những chuyện có thể tránh thì tránh, cho dù đi cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng đối với một vị cường giả võ đạo thành công thì đều sẽ có một luồng khống chế dục vọng mãnh liệt, không thể tự chủ sinh tử, cảm giác nằm trong sự khống chế của người ngoài, đó là thứ mà bọn họ chán ghét.
Đậu Trường Sinh ứng một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trần thần bộ, gật đầu với bọn họ.
Giờ đây có Trần Vương ra mặt bảo vệ bọn họ, đây là tình hình tốt nhất.
Đậu Trường Sinh giơ tay lên, từng luồng pháp lực nhè nhẹ hiện ra, giống như dây thừng, trói chặt thi thể Trần Nhân Mai, khiến thi thể Trần Nhân Mai đã tự động đứng lên, giống như con rối hoặc khôi lỗi vậy, bắt đầu tự động đi về phía Thập Lý Trang.