Loại hận ý này, cho dù là dốc hết ngũ hồ tứ hải cũng không thể rửa sạch được.
Quốc sư biết rõ hắn phải chết cho nên trả giá tất cả giống như là Bán Thần Binh v.v các loại, không cực tẫn thăng hoa còn giữ lại làm gì?
Để tăng thêm thực lực cho Nhân tộc sao?
Vô tận hào quang hiện lên giống như một vầng mặt trời lớn, sừng sững ở trên bầu trời.
Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vạn vật, tràn ngập nhiệt độ khủng bố đến cực điểm, sóng nhiệt cuồn cuộn ùn ùn kéo đến bao phủ bốn phương tám hướng.
Mơ hồ có thể nhìn thấy trong ánh sáng rực rỡ đó có một con Chích Tam Thần Điểu, nó mở ra cánh chim, sinh ra vô tận ngọn lửa, đột nhiên lao xuống mặt đất.
Giống như mặt trời rơi xuống, bắn phá xuống mặt đất.
Ngọn lửa thiêu đốt vạn vật, không gian đã bị bóp méo, Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận tỏa ra ánh sáng chói loà, cũng là củi thiêu đốt, tăng thêm lực lượng khủng bố của ngọn lửa.
Đặc thù nổi bật nhất của Chích Tam Thần Điểu không phải là vương miện tôn quý cổ xưa mà là con ngươi tràn ra màu tím nhạt kia, đây dĩ nhiên là một tên Thương tộc.
Mặt trời rơi xuống, Đậu Trường Sinh cuồng dã cười to.
Vung đao về phía nó xông lên.
【 Đao Đạo Tông Sư】
Đã tới đao thứ chín.
Dưới sự gia trì của Trọng Giáp Binh Đại Lương, uy lực lại tăng lên gấp chín lần.
Vô tận khí lạnh bốc lên, dưới sự xâm nhiễm của Huyết Sát Chiến Trận, huyết sắc Thiên Tâm Băng Diễm tạo thành một con Huyết Long trông rất sống động, giương nanh múa vuốt rít gào lao ra.
Hai người từ giữa không trung va chạm vào nhau, nổ lớn bùng nổ ngay lập tức.
Tất cả uy lực, toàn bộ đều hội tụ ở giữa không trung.
Thiên Địa thất sắc, trong khoảng thời gian ngắn ánh sáng nổ tung che lấp mất ánh sáng Thiên Địa.
Sóng khí cuồn cuộn thổi quét bốn phương tám hướng, mặt đất đang không ngừng hạ xuống, sau khi lực lượng khủng bố tiêu tán, cuồng phong vô biên cuồn cuộn nổi lên bụi đất vô tận, trong Thiên Địa bụi đất tung bay, bụi mù cuồn cuộn, che khuất bầu trời.
Mà ở trong trung tâm, Quốc sư nổ tung còn sót lại chút ý chí nhìn thân thể huyết nhục hòa tan giống như băng tuyết của Đậu Trường Sinh ở trước mặt, nở rộ ra nụ cười sáng lạn, cười ha ha nói: “Ở nhân gian giết ngươi một lần.”
“Trên đường tới Hoàng Tuyền lại giết ngươi một lần nữa.”
“Thống khổ đi, tuyệt vọng đi.”
Máu thịt đã tan rã, ánh sáng màu bạc trong con ngươi của Đậu Trường Sinh đang thoi thóp một hơi tiêu tán, sau khi tên Đậu nào đó khôi phục lại thấy vậy, cũng không thấy ngoài ý muốn, vị Quốc sư trước mặt này quá đen tối, lại thiêu đốt tất cả, cực tẫn thăng hoa Bán Thần Binh nhất phẩm, một kích khủng bố như vậy.
Đừng nói là ngân Đậu, chỉ cần không phải là Thần Ma thì là ai thì hắn cũng có thể mang theo cùng lên đường.
Loại kẻ thù này thật sự khó chơi.
Trong lòng Đậu Trường Sinh mắng một câu, chợt trước mắt tối sầm lại.
Chết rồi.
Uy lực khủng bố thổi quét bốn phương tám hướng, khu vực trung ương đã bắt đầu yếu bớt, Ý Chí Hiển Hóa của Quốc sư hiện ra quang ảnh hư ảo, miễn cưỡng còn sót lại, lúc này đang điên cuồng cười to, sắc mặt khó coi cuối cùng của Đậu Trường Sinh tự động được Quốc sư cho rằng đối phương là tuyệt vọng mà chết.
Ha ha ha ha!
Nhưng nụ cười không đến một nhịp thở, cũng đã cứng lại.
Đậu Trường Sinh mới hoàn toàn xuất hiện, sáng lạn nhìn Quốc sư, mỉm cười nói: “Cười đi.”
“Tiếp tục cười đi.”
Quốc sư không dám tin, ý chí còn sót lại điên cuồng đã bắt đầu tán loạn, không cam lòng gào thét nói: “Ngươi là giả, Đậu Trường Sinh đã chết rồi.”
Đậu Trường Sinh ôn hòa nói: “Chết?”
“Điều này sao có thể?”
“Vừa rồi chỉ trêu ngươi thôi.”
"Vốn để ngươi vui vẻ, chết cũng sẽ không bị đau khổ nhưng ta lại hối hận.”
“Hay là để ngươi chết trong tuyệt vọng đi.”
Đậu Trường Sinh vung ra một đao, đao mang như cầu vồng, chém phá ý chí còn sót lại, hoàn toàn diệt tất cả dấu vết tồn tại của Quốc sư.
Ánh mắt chăm chú nhìn hào quang đang dần dần tiêu tán, toàn thân vết thương chồng chất, đây là cố ý không chữa trị, mượn vụ nổ lớn để che dấu, Đậu Trường Sinh đã hoàn thành hồi phục, bọn họ không có cách nào phát hiện ra, nhưng nếu thương thế cũng không có, vậy thì sẽ có mờ ám.
Dư âm khủng bố còn đang tàn sát bừa bãi, ngược lại lực lượng va chạm hạch tâm lại là địa phương an toàn nhất, sau ba năm nhịp hô hấp, lực lượng tàn sát bừa bãi tiêu tán hơn phân nửa.
Khi tất cả đều bình tĩnh trở lại, chỉ có Đậu Trường Sinh đứng ở trên vòm trời, đón gió mà đứng.
Cho dù lần này xuất hiện rất nhiều ngoài ý muốn, vị Quốc sư võ đạo nhất phẩm này chết cũng oan uổng, nhưng kết quả cuối cùng cũng đã rõ ràng.
Trận này Đậu Trường Sinh trảm nhất phẩm.
Giết một vị dị tộc Thiên Nhân Hợp Nhất ở ngoài thành Thần Đô.
Dù sao ai cũng không biết Đậu Trường Sinh đồng quy vu tận với Quốc sư, người đời chỉ nhìn thấy Đậu Trường Sinh cầm đao đứng đấy, còn vị Quốc sư kia thì đã tan xương nát thịt, ngay cả một tia tro tàn cũng chưa từng lưu lại.