Đây chính là kết cục cuối cùng.
Sau ngày đăng đường nhập thất hôm nay, hắn là nhân vật trong thiên hạ không ai dám bỏ qua.
Có lực lượng ảnh hưởng đến thiên hạ.
Ánh mắt hắn quét qua chỗ nào thì tất cả những ánh mắt nhìn trộm thăm dò đều vội vã tự động dời đi, cho dù là võ giả thượng tam phẩm cũng phải cúi đầu cao quý của mình xuống, không dám nhìn thẳng vào Đậu Trường Sinh.
Đậu Trường Sinh.
Đáng sợ như vậy.
Bảy đạo ánh sáng nối trời nối đất.
Đang chậm rãi bắt đầu tiêu tán, vô tận điểm sáng rải rác.
Bắc Đẩu thất tinh nổi bật giữa ban ngày cũng biến mất không nhìn thấy, bầu trời một mảnh xanh thẳm.
Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận đã dần dần yên lặng, giống như tận thế thanh thế cũng biến mất không thấy, nhưng ảnh hưởng mang đến lại không có biến mất.
Trần Vương kinh ngạc nhìn chăm chú vào bên ngoài Thần Đô, nhìn thung lũng khổng lồ lõm xuống kia, bất luận là cỏ cây hoa lá hay là bùn đất nham thạch, toàn bộ đều đã bốc hơi, bình nguyên rộng lớn xuất hiện hố lõm.
Từ bên cạnh còn có từng bóng người thê thảm, bọn họ giống như tử thi, đang nằm ngang trên mặt bùn đất, nhưng bọn họ cách hố sâu còn có một đoạn.
Lúc này đang chậm rãi đứng dậy, không ít người vừa mới đứng lên cũng lại một lần nữa ngã sấp xuống đất, trực tiếp nặng nề ngã trái ngã phải nằm ra đất.
Đây là một số Trọng Giáp Binh Đại Lương, trong một kích cuối cùng, Đậu Trường Sinh chủ động xông lên, hấp dẫn phần lớn lực lượng nên bọn họ mới có thể sống sót dưới dư âm của bạo tạc.
Đây cũng là bởi vì Quốc sư chủ yếu muốn giết chết Đậu Trường Sinh, tập trung phần lớn uy lực đến trên người Đậu Trường Sinh, cũng không phải quá để ý đến một số Trọng Giáp Binh Đại Lương này, nếu không thì bọn họ có muốn trốn cũng không trốn được.
Trần Vương không nhìn bọn họ nữa, chủ yếu nhất là nhìn chăm chú vào Đậu Trường Sinh đang đứng hiên ngang trên bầu trời.
Trần Vương không dự liệu được, Đậu Trường Sinh thật sự có thể dựa vào sức lực của một mình mình mà chém được một vị nhất phẩm.
Vốn Trần Vương còn muốn ngăn cản viện binh, sau đó là muốn âm thầm ra tay tương trợ, tạo thành chiến tích để Đậu Trường Sinh dựa vào sức bản thân hắn, chém giết một vị võ đạo nhất phẩm, đẩy Đậu Trường Sinh một phen cho thanh thế Đậu Trường Sinh càng tiến thêm một bước.
Nhưng hiện giờ Đậu Trường Sinh thật sự giết võ đạo nhất phẩm, Trần Vương vui sướng đồng thời trong lòng cũng sinh ra kiêng kỵ.
Kẻ thù chết đi có thực lực rất mạnh, chính là võ đạo nhất phẩm tam cảnh, Pháp Vực Thiên Địa, Ý Chí Hiển Hóa, Thiên Nhân Hợp Nhất, cuối cùng nhất cảnh Thiên Nhân Hợp Nhất, đây đã là võ đạo nhất phẩm hậy kỳ rồi.
Được xưng tụng là võ đạo nhất phẩm đỉnh phong, phàm tục có thể đạt tới cực hạn, Trần Vương không cho rằng mình sẽ càng mạnh hơn đối phương.
Nhưng nhân vật như vậy, lại chết ở trong tay Đậu Trường Sinh.
Trần Vương vui mừng nhìn thấy một màn này nhưng cũng không biết vì sao, lúc này không có bao nhiêu mừng rỡ, mà lại mang rất nhiều kiêng kỵ.
Hôm nay Đậu Trường Sinh có thể giết Quốc sư, ngày mai có thể giết bản thân mình.
Cho dù là Đậu Trường Sinh mượn lực từ bên ngoài, có công lao của Trọng Giáp Binh Đại Lương, còn có công lao của Tiên Thiên Bắc Đẩu Đại Trận và trận pháp Thần Ma.
Nhưng Đậu Trường Sinh còn quá trẻ.
Trần Vương tương đối rung động, sau khi im lặng một chút thì miễn cưỡng lộ ra nụ cười nói: “Đi mời Trần Hầu tới Nội các, ta và các vị tướng công chờ hắn ở Nội các."
Trần Vương ra lệnh xong mới đi một bước về phía Nội các bèn dừng chân lại, một lần nữa mở miệng nói: “Thông báo các vị tướng công chờ một chút, ta đích thân đi mời Trần Hầu."
Trần Vương xoay người đi ra ngoại thành, đích thân đi mời Đậu Trường Sinh.
Để cho một vị tướng công của Nội các phải đích thân đi mời, trong thiên hạ này có mấy người được hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này? Vậy mà Đậu Trường Sinh lại có tư cách này.
Không biết tình hình của Quốc sư này hiện giờ là gì nữa?
Quốc sư chết ở trong tay Đậu Trường Sinh, một trận Đậu Trường Sinh chém nhất phẩm, còn phá được đại án chấn động thiên hạ, hành động này đủ để thanh danh của Đậu Trường Sinh lại tăng thêm một bậc.
Đậu Trường Sinh đã không còn là nhân tài mới xuất hiện nữa, hắn đã đăng đường nhập thất, là nhân vật có thể đánh đồng với những cổ lão trên giang hồ.
Hiện giờ tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng khi gặp được Tông Sư, hoặc là Đại Tông Sư thì họ cũng không dám tự xưng là trưởng bối của Đậu Trường Sinh, cũng muốn tạo giao tình cùng thế hệ với Đậu Trường Sinh.
Trần Vương chậm rãi lấy ra một chuỗi phật châu, sau đó chậm rãi lần tràng phật châu, mượn việc này bình ổn tâm tình.
Không lâu sau, Trần Vương dẫn Đậu Trường Sinh đi tới Nội các.
Nội các nằm ở hoàng thành, địa phương cũng không hiển hách, đại điện nguy nga sừng sững cũng chỉ có mấy gian nhà cổ mà thôi.