Ứng với một câu kia, núi không cao, có tiên thì linh, nước không sâu, có rồng thì linh.
Cho dù là địa phương bình thường nhất, ở trong hoàng thành chỉ là một góc hẻo lánh, nhưng khi các vị tướng công trong Nội các làm việc ở đây, nơi này chính là địa phương hiển hách nhất trong thiên hạ, thiên hạ không biết bao nhiêu sĩ tử xuất sĩ, muốn ở đây có một chỗ ngồi.
Kẽo kẹt một tiếng.
Không đợi Đậu Trường Sinh chủ động đẩy cửa ra.
Cửa phòng đã được mở ra, Tấn Vương tuấn nhã chủ động mở cửa cho Đậu Trường Sinh, dẫn Đậu Trường Sinh vào trong phòng.
Đậu Trường Sinh hơi dừng lại một chút.
Thế giới này thực tế như vậy.
Lần trước nhìn thấy Tấn Vương, mặc dù đối phương đi tới Long Môn nghênh đón, nhìn thái độ giông snhư ôn hòa nhưng thật ra trong xương cốt là kiêu căng, loại vương hầu bẩm sinh này, trong nhận thức của bọn họ chỉ cần thái độ ôn hoà với người ngoài một chút, chính là hạ thấp sĩ diện.
Nhưng hôm nay gặp lại Tấn Vương, vị này đã có khiêm tốn, căn bản không phải là một vị vương hầu, đối với Đậu Trường Sinh giống như là một nô bộc mà thôi.
Đậu Trường Sinh thoáng hoảng hốt, sau khi chém giết Quốc sư, hiệu quả đúng là dựng sào thấy bóng.
Trần Vương cao cao tại thượng, đích thân mời mình đến Nội các, Tấn Vương mở cửa cho mình, cho dù là chư vị tướng công tụ tập tại Nội các, nhưng cũng cho bản thân mình một vị trí ngồi.
Đi tới chỗ ngồi đã chuẩn bị sẵn cho mình, Đậu Trường Sinh ngồi ngay ngắn xuống, vừa vặn có thể nhìn thấy Thái tử.
Ánh mắt Đậu Trường Sinh và Thái tử va chạm vào nhau, sau khi nhìn nhau một cái, Thái tử không kiên trì được, chủ động tránh ánh mắt của mình, cúi đầu.
Giờ khắc này Đậu Trường Sinh giống như trung tâm của thế giới, con cưng của trời đất.
Cho dù là ở một đám võ đạo thành công, tướng công Nội các quyền uy lừng lẫy, nhưng hắn cũng là nổi bật nhất, có thể nói là đã chiếm hết danh tiếng, là trung tâm của bọn họ, phong thái hoàn toàn che lấp hết bọn họ.
Từng ánh mắt chăm chú nhìn Đậu Trường Sinh.
Trong khoảng thời gian ngắn im lặng.
Không ai mở miệng trước.
Cho dù là Quốc sư đã chết, nhưng bọn họ vẫn chưa từng từ trong chấn động tỉnh táo lại, chỉ cần hồi tưởng không lâu trước đó xảy ra một màn như vậy, bọn họ đều không có cách nào tự kiềm chế được.
Cho dù là ai thì cũng không dự đoán được, kết quả cuối cùng sẽ là như thế.
Thái tử cúi đầu, lúc này còn đang không tỉnh táo.
Lần này đây thật sự là bị một gậy đánh cho mơ hồ.
Chính sử Thương tộc thành công rời đi, dùng cái chết của Trần Nhân Mai và Đậu Trường Sinh làm lời giải thích hợp lý, sau đó bình ổn lại lần phong ba này, kết quả này cho dù là Thái tử lại không tiếp nhận thì sự thật như thế cũng phải chấp nhận.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện một kết quả khác, đối với kết quả cuối cùng này, Thái tử không thể tiếp nhận, điều này còn không bằng kết quả lần trước.
Ít nhất Đậu Trường Sinh và Trần Nhân Mai cùng chết.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chính sử Thương tộc không phải là Thần Ma mà là Quốc sư ngụy trang, Thái tử không phải kẻ ngốc, trong này cong cong thẳng thảng vừa nghĩ đã hiểu.
Cho nên kết quả cuối cùng là không thể chấp nhận được.
Trần Nhân Mai chết, Đỗ tướng công mất chức Lễ Bộ Thượng Thư, bản thân mình liên tiếp mất đi hai trụ cột lớn, có thể nói là bị bẻ gãy đi hai cánh tay trái phải đắc lực.
Mà tên đầu sỏ Đậu Trường Sinh gây nên, chẳng những không có lỗi, ngược lại còn có công.
Ống tay áo rộng thùng thình của Thái tử che giấu bàn tay, lúc này bàn tay run rẩy kịch liệt, nội tâm cực kỳ không bình tĩnh, một cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt dâng lên, nhưng không có cách nào bộc phát, ngược lại còn phải cứng rắn nghẹn xuống.
Hắn.
Đậu Trường Sinh hắn lại lập công lớn rồi.
Phá được vụ án tử vong của sứ đoàn Linh tộc, một trận chém tên đầu sỏ gây nên Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, giải quyết ảnh hưởng ác liệt của sự kiện ngoại giao lần này vô cùng hoàn mỹ.
Loại công lao này, quan vị không thăng một bậc, sợ là cũng khó có thể phục chúng.
Mà đây mới là chuyện tồi tệ nhất.
Thái tử run cả người, thật sự là nghẹn khuất, trong lòng không dám tưởng tượng Đậu Trường Sinh lại đến mức này.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thái tử đã cạn ngôn, tìm không ra từ ngữ đủ để hình dung lòng dạ Đậu Trường Sinh, cái gì thâm trầm các loại, đều quá chơi của đtrẻ con.
Trần Nhân Mai.
Chết oan uổng quá.
Chết nghẹn khuất.
Bàn tay Thái tử đã siết chặt, đồng thời cũng bất mãn với Trần Nhân Mai.
Ngươi nhưng là một vị võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm, tâm lý tố chất vậy mà lại kém như thế, sao lại lựa chọn tự sát chứ? Nếu như ngươi lại chần chờ một lúc, cho dù là chờ thêm nửa canh giờ, cũng sẽ không chết.
Đến lúc đó chẳng những không có lỗi, ngược lại còn có công, mình cũng sẽ không chật vật xấu hổ như thế.
Nếu Trần Nhân Mai không chết, bị liên lụy có tội, sau khi vụ án lật ngược lại, nói cách khác cũng chính là có công.