Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 689 - Chương 689. Thánh Nhân Vò Đã Mẻ Lại Còn Sứt. 2

Chương 689. Thánh nhân vò đã mẻ lại còn sứt. 2 Chương 689. Thánh nhân vò đã mẻ lại còn sứt. 2

Giống như Tào Long Cát, Cao Sĩ Minh v.v các loại.

Bây giờ nhìn thấy là sai lầm, là do có bọn tiểu nhân quấy phá, mình mới hiểu lầm vị Thánh nhân này.

Đáng tiếc thay.

Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan là việc khó có thể rửa sạch.

Nếu việc đó không xảy ra, đối phương thật sự vẫn sẽ là một vị Thánh nhân tốt.

Vồn bầu không khí hơi không đúng, nhưng sau một loại tình huống xảy ra, từ khi《 Đấu Ma Đồ Lục》xuất hiện cũng đã biến mất chẳng còn bóng dáng, bầu không khí vui mừng trong thiên điện hôm đó, giống như Đậu Trường Sinh và Thánh nhân là hảo hữu nhiều năm không gặp vậy.

Một người có tâm, một người có ý.

Nếu không phải thân phận cách biệt quá lớn, chắc chắn sẽ bày lư hương, cắm lên ba nén hương, kết bái thành huynh đệ.

Sắc trời tối dần, sau khi Đậu Trường Sinh nhập cung, nói chuyện không chủ đích cùng Thánh nhân kia, từ buổi chiều nói chuyện phiếm cho đến chạng vạng tối, trong lúc đó cũng ăn vài thứ đơn giản.

Thánh nhân thất đức, sắp thoái vị.

Bởi vì việc này, Thánh nhân đang thay đổi phương thức xử sự của mình, Đậu Trường Sinh có thể cảm nhận được.

Thánh nhân giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài, hoàng hôn đã hoàn toàn biến mất, bóng tối bao phủ khắp mọi nơi, bên ngoài thiên điện phủ một lớp nhũ màu bạc phát sáng, từng viên đá phát ra ánh sáng, khiến hoàng thành sáng như ban ngày.

Thánh nhân bưng nước trà lên, nhấp một ngụm nói: “Bây giờ thế cục Thần Đô mãnh liệt khó lường, Thái tử tranh chấp với Tấn Vương, thật ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.

“Sau khi thảm án Tiêu viên bộc phát, nhìn như việc của Cửu U Minh Giáo, nhưng thật ra lại có liên quan đến Đại Chu.”

“Việc lão Lương Vương không cần phải nói nhiều nữa, Trần Hầu đã đích thân trải qua, đã sớm biết tất cả.”

“Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.”

Khi Thánh nhân nói ra mấy từ này, ném chén trà lên bàn, một tay gõ liên tục vào bàn tạo ra tiếng vang trùng trùng điệp điệp, mượn nó bày tỏ vẻ bất mãn trong lòng, oán giận nói: “Việc về Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan trẫm rất là vô tội.”

“Trẫm bị người ta gài bẫy.”

“Một cái Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan đã xảy ra thêm hai đại án, thảm án Tiên viên và án sứ đoàn Linh tộc tử vong.”

“Thương tộc đáng hận.”

“Đều là do hắn gài bẫy hại trẫm.”

“Nói một cách chính xác, may mà tên Quốc sư bại hoại kia đã chết, nếu không để cho hắn thoát khỏi Nhân tộc thành công, trở về hoàn thành chứng đạo, như vậy chắc chắn trẫm phỉ nhổ sỉ nhục, trở thành vai hề truyền kỳ cho đối phương.”

“Đến lúc đó trẫm sẽ bị vạn tộc chế nhạo, ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn đều là trò cười.”

Lúc này Thánh nhân tức giận bừng bừng, cả người cũng táo bạo hẳn lên, như là một con trâu đực tức giận, lại lần nữa đập mạnh lên bàn, tức giận nói: “Hai lão già Thái Tông và Cao Tông làm bậy tổ tiên Cơ Thị.”

“Chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan rõ ràng là bọn hắn cấu kết với Quốc sư, nhưng lại đẩy tội danh này cho trẫm, khiến trẫm phải chịu tiếng xấu, gánh chịu hậu quả giúp bọn hắn.”

“Rõ ràng là do bọn hắn làm, nhưng cuối cùng lại là trẫm thất đức, trẫm muốn thoái vị.”

Thánh nhân nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn nát răng mình.

“Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.”

“Lại còn là Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan.”

“Việc này bị truyền ra ngoài cũng là do có người ở phía sau ra tay, chắc chắn là hai lão già Thái Tông và Cao Tông kia.”

“Hai tên này, không vì sự hưng thịnh của Đại Chu cố gắng giải quyết ổn thoả một giáp chi loạn lại còn phá khắp nơi, chủ động bại hoại danh dự của Đại Chu.”

“Vì để cho trẫm thoái vị, hai cái tên này dám chọc ra chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan, trẫm cũng hối hận rồi, sao lúc trước lại có thể đễ bị mắc lừa như thế? Sao không nghĩ rằng hai tên này tìm trẫm, là vì mục đích kia để tạo ra nhược điểm, dễ khống chế trẫm chứ chẳng phải giúp gì cho trẫm.”

“Nhưng hai tên này không nghĩ rằng, bọn hắn làm như vậy là hoàn toàn lưỡng bại câu thương, trẫm bị bọn hắn bức thoái vị nhưng danh dự của Đại Chu đã bị kéo rớt xuống ngàn trượng, uy thế giảm nhiều, khắp thiên hạ có không ít gia tộc quyền thế, đã bắt đầu cướp quyền hành của huyện nha.”

“Thái tử tranh chấp với Tấn Vương, đây chỉ là bên ngoài, bên trong bóng tối thật ra là hai tên chả ra gì Cao Tông tranh chấp với Thái Tông, bảo thủ nghĩ rằng mình có thể phục hồi như trước kia, tâm tư bọn họ thế nào chẳng lẽ trẫm còn không hiểu sao? Không phải muốn mượn ánh sáng của Đại Chu, hoàn thành Chân Long đại thiên mệnh, thừa cơ chứng đạo Thần Ma hay sao?”

Sắc mặt Thánh nhân méo mó, bởi vì suy nghĩ này cũng là ý tưởng trong lòng Thánh nhân.

Chỉ cần mình có thể bình định một giáp chi loạn này là có thể kéo danh vọng lên đến cực hạn, năm đó Thái Tổ chưa hoàn thành nghi thức, mình cũng có tư cách để tiếp tục hoàn thành.

Đáng tiếc thay, không thể được.

Bản thân đã bị bọn hắn đá ra ngoài, Thánh nhân không cam lòng, chắc chắn chẳng có ý định ngoan ngoãn ở Tông Nhân Phủ thanh tu chờ chết.

Bình Luận (0)
Comment