"Tiêu Thiên Hữu có thể dùng võ đạo Đại Tông Sư nhị phẩm để bức bách khiến Đại tướng quân lâm vào tình cảnh vô cùng thê thảm, cũng bởi vì phần lớn tướng lĩnh trong quân đều xuất thân từ một mạch tứ vương bát công truyền thừa."
"Bây giờ Tiêu Thiên Hữu đang chạy trốn, quyền lực của tộc Tiêu thị đã sụp đổ, nhưng dòng dõi của tứ vương bát công vẫn là một thế lực hùng mạnh. Đến cuối cùng, không phải cả Ninh Quốc Công lẫn Thư Quốc Công đều còn sống khỏe mạnh đó sao?"
"Cho dù điện hạ mời Ninh Quốc Công hay là Thư Quốc Công thì cũng đủ để kiềm chế Đại tướng quân."
"Gần đây điện hạ có qua lại với Ninh Quốc Công, ngài có thể đích thân tìm tới cửa mời Ninh Quốc Công xuống núi."
Thái tử gật đầu nói: “Bổn cung có thể thử xem sao, nhưng hy vọng không quá nhiều, dù sao tuổi thọ của Ninh Quốc Công cũng không còn bao nhiêu."
Lữ Phương mỉm cười nói tiếp: “Chính vì tuổi thọ của Ninh Quốc Công không còn dài cho nên Ninh Quốc Công mới chọn rời núi, bởi vì sau khi Ninh Quốc Công qua đời, một mạch Ninh Quốc Công sẽ bắt đầu sa sút, nếu như không có thánh quyến cũng sẽ rơi vào tình cảnh như Tào gia năm xưa, hoàn toàn suy tàn trong một trăm năm.
"Sau khi Ninh Quốc Công rời khỏi núi, lão có thể kéo dài sự giàu có và vinh quang cho các thế hệ sau của mình."
"Chỉ cần chúng ta có thể chiêu mộ Ninh Quốc Công đảm nhận vị trí Phiêu Kỵ tướng quân thì sẽ không có vấn đề gì. Mấu chốt vẫn là chức quan Lễ Bộ Thượng Thư."
Gia Cát Vô Ngã nãy giờ vẫn luôn im lặng không nói, lúc này hắn mới lên tiếng: “Lễ bộ là chỗ dựa lớn nhất của điện hạ, Lễ Bộ Thượng Thư không cần phải là người thân cận của Thái tử, chỉ cần là người công chính nghiêm minh đương nhiên sẽ lựa chọn ủng hộ Thái tử."
"Ta muốn ứng cử một người, là truyền nhân của Thái sư Tiền triều Đại Thương, Vương Sư Phạm ở U Châu."
Hai mắt Thái tử sáng lên, dường như đã nhớ tới người này là ai.
Thái sư Vương Hồng Ngọc của Đại Thương là một vị quan nổi tiếng trong thiên hạ, những năm cuối đời, ông chạy ngược chạy xuôi vì Đại Thương bất chấp tuổi tác và thân thể già yếu, cuối cùng, vì khơi dậy dũng khí của vị Thánh nhân cuối cùng, ông đâm vào cột mà chết.
Cả nhà đều bị giết, và cả ba gia tộc đều không thoát khỏi cảnh bị liên lụy.
Tuy nhiên, có một ấu tử đã được Tiêu Dao Tử nghe tin tìm đến cứu giúp, sau đó được hắn đích thân mang về nuôi nấng thành người.
Vương Sư Phạm là trưởng tôn của Thái sư Đại Thương và là đồ tôn của tiền bối Tiêu Dao Tử, có thể nói từ khi hắn sinh ra đã không tầm thường, thu hút ánh nhìn chăm chú từ thiên hạ, nhưng Vương Sư Phạm cũng không lấy đó làm kiêu ngạo, ngược lại khiêm tốn cầu học. Sau khi thân mẫu lần lượt qua đời, hắn thủ hiếu sáu năm, được thiên hạ hết lời ca ngợi.
Hắn là một tấm gương hiếu thảo, rất thích hợp làm Lễ Bộ Thượng Thư.
Thực lực của hắn là võ đạo Vô Thượng Tông Sư nhất phẩm, tổ phụ của hắn là danh tướng khắp thiên hạ, được tiên đế các triều Đại Chu kính nể. Tổ sư của hắn lại càng đáng nể hơn, từ năm đầu tiên của Đại Chu đã chứng đạo Thần Ma.
Nếu một người như hắn vào triều thì nhất định sẽ ủng hộ Thái tử.
Thái tử lộ ra vẻ mừng rỡ, vui vẻ nói: “Nếu Vương Sư Phạm nếu có thể vào triều, ngay cả Tấn Vương cũng không có cách nào cản được ta."
"Bây giờ khó khăn lớn nhất là Vương Sự Phạm có nguyện ý vào triều hay không?"
Ánh mắt Thái tử nhìn Gia Cát Vô Ngã chất chứa biết bao hi vọng, chờ đợi kẻ này này sẽ khiến hắn ngạc nhiên.
Phải biết rằng hiện tại Đại Chu đã trải qua Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan còn có một giáp chi loạn trong tương lai, sau rất nhiều giày vò cũng không còn hấp dẫn nhiều nữa, bị rất nhiều người coi như một chiếc thuyền hỏng.
Liệu một nhân vật như Vương Sư Phạm có chú ý đến hay không?
Gia Cát Vô Ngã cảm nhận được sự mong đợi của Thái tử, hắn đưa tay vuốt bộ râu dài của mình rồi nói: “Nếu Đại Chu đang ở thời kỳ hoàng kim, Vương Sư Phạm không có khả năng vào triều."
"Nhưng bởi vì Đại Chu loạn lạc bấp bênh, một giáp chi loạn sẽ sớm nổ ra, cho nên khả năng Vương Sư Phạm vào triều rất lớn."
"Giống như Lục Thiên Ân, Vương Sư Phạm cũng có tham vọng của mình, có tấm lòng lập công xây dựng sự nghiệp. Thời điểm triều Đại Chu rơi vào hỗn loạn, cũng chính là lúc đối phương thể hiện tài hoa của mình."
Tổ phụ của Vương Sư Phạm đã lựa chọn sự thật và thậm chí đi ngược lại xu hướng chung, sau cùng lâm vào kết cục ảm đạm, bị tiểu nhân hãm hại.
Nếu như Đại Chu sắp bại vong, đối phương nhất định sẽ không tới.
Ba tháng sau.
Từng cơn gió nhẹ thổi, mang lại cảm giác lạnh lẽo cho khắp mặt đất.
Trên bầu trời tối tăm, không ngừng rơi xuống từng mảng bông tuyết.
Tuyết rơi.
Đậu Trường Sinh đi ra từ điện Thái Hòa, khẽ vươn tay ra, cảm nhận bông tuyết hoà tan trên đầu ngón tay, hắn ngẩng đầu lên, nhìn tuyết đã rơi đầy trời.