"Tự ý giết hại trọng thần của triều đình, đây là trọng tội. Sở dĩ cái chết của Trần Nhân Mai không gây ra rắc rối cũng là bởi vì Trần Nhân Mai đã lựa chọn tự sát, chứ không phải bị người ngoài giết chết."
"Cho nên bất kể bọn hắn tranh đấu bằng cách nào, ai thắng ai thua đều là chuyện tốt với bệ hạ."
Thánh nhân liên tục nói.”Được, tốt, tốt."
"Nghe lời nói của quân còn hơn đọc sách mười năm."
"Trường Cung quả thật là trung thần."
"Có Trường Cung trợ giúp, trẫm nhất định sẽ mã đáo thành công."
Sáng sớm.
Đậu Trường Sinh mở mắt ra.
Thần quang trong hai mắt hắn lập lòe, khí tức tôn quý cổ xưa tiêu tán.
Nhìn vào tiến độ tu hành, cho dù là khổ tu mỗi ngày nhưng tiến độ của《 Diêm La Trấn Ngục Kinh》cũng không được như ý.
Đáng tiếc Diêm La Điện là do Âm Cực Tông xây dựng, không phải một ngày là có thể làm được, Đậu Trường Sinh cũng hỏi thăm nhiều lần, đợi đến khi thành lập sơ bộ thì cũng phải mất đến một năm.
Đúng vậy.
Năm nay chỉ mới lập giàn giáo thôi sau đó xây tầng đầu tiên của mười tám tầng địa ngục.
Phần còn lại mà muốn xây xong cũng phải mất tới 18 năm.
Đây còn là Âm Cục Tông của cửu đại thượng tông, nếu đổi thành tông môn khác mà nói thì căn bản không làm được.
Tu hành càng ngày càng khó, giống như kim tự tháp vậy, càng lên cao càng khó, người cũng càng ngày càng ít.
Sau khi Đậu Trường Sinh đứng dậy, rửa mặt, ăn điểm tâm xong, Đậu Trường Sinh đi về phía Thiên Công Ti, đi vào Thần Đô đã mấy tháng, Đậu Trường Sinh cuối cùng cũng làm xong một chuyện, đó là kết nối với Thiên Công Ti Công Thần Công Dã Thạch.
Mục tiêu của Đậu Trường Sinh là vào Thần Đô đúc lại Băng Phách Đao từ Bán Thần Binh tam phẩm tấn thăng lên Bán Thần Binh nhị phẩm, đây là ban thưởng của Âm Cực Tông, Âm Cực Tông phụ trách tài nguyên, sư phụ thần bí cũng rất rộng rãi hào phóng, tặng một bút tài nguyên cho Đậu Trường Sinh.
Điều này sẽ khiến Bán Thần Binh nhị phẩm đạt tới Bán Thần Binh nhị phẩm đỉnh phong.
Chuyện này là chuyện đầu tiên mà Đậu Trường sinh làm sau khi tới Thần Đô, đáng tiếc là mọi chuyện rất phiền toái trì hoãn mất mấy tháng, lúc này mới thành công hẹn được ngày tốt, hôm nay gặp được Công Thần.
Không có biện pháp nào khác cả, vị Công Thần này vô cùng bận rộn, làm ngũ đại chú binh thế gia, gia chủ Công Dã thị, Thiên Công Ti Công Thần của Đại Chu.
Vốn dĩ Công Dã Thạch có thể bỏ mặc không làm gì cả thì vẫn có thể có được vinh hoa phú quý, nhưng vị này lại là phái thực lực.
Mỗi ngày đều bận rộn đúc binh, không phải đích thân rèn sắt thì cũng đang lên ý tưởng thiết kế cho Thần Binh.
Đậu Trường Sinh cầu kiến mấy tháng, không phải là đối phương đang làm giá mà là thật sự không có thời gian, hắn đang bận rộn hoàn thành đúc một món Bán Thần Binh cho nên lựa chọn bế quan để chế tạo, mấy tháng nay cũng không gặp người ngoài, không chỉ riêng Đậu Trường Sinh mà ngay cả Thánh nhân cũng không gặp được.
Nhưng mà mấy tháng nay cũng không phí công vô ích, chỗ của sư phụ thần bí đã chuẩn bị tài nguyên xong.
Sau nhiều lần trung chuyển, mới tẩy trắng được tài nguyên để sử dụng một cách quang minh chính đại, toàn bộ đều bị điều tra.
Đây chính là nỗi khó khăn của người nằm vùng, rất nhiều tài nguyên bị bó tay bó chân không sử dụng được, nhất định phải tẩy trắng mới được mà tẩy trắng có nghĩa là sẽ bị tiêu hao, sau vài lần trung chuyển, trải qua vài người sao có thể không bị hao tổn được.
Thiên Công Ti nằm ở một góc hẻo lánh của hoàng thành, trên lý thuyết cũng thuộc về hoàng thành, nếu nơi này mở ra đại trận đúng lúc sẽ bị đại trận của hoàng thành bao trùm, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tiến công vào Thiên Công Ti cũng như tiến công vào hoàng Thành, về cơ bản chỉ cần Thần Đô không bị công phá thì không bao giờ có khả năng bị công hãm.
“Công gia.”
“Mời qua bên này.”
Khi Đậu Trường Sinh tới Thiên Công Ti thì đã có một quan viên kính cẩn chờ đợi, vừa thấy Đậu Trường Sinh tới đã chủ động tiến lên, cúi đầu khom lưng, khiêm tốn như nô bộc, Đậu Trường Sinh khẽ gật đầu, dưới sự dẫn dắt của quan viện hắn đi vào Thiên Công Ti.
Nhìn về phía lối rẽ, Đậu Trường Sinh không khỏi mở miệng hỏi: “Đây là?’
Quan viên mở miệng giải thích: “Ly Vương điện hạ quanh năm đều trở trong Địa Tâm, không phải là cố ý lạnh nhạt với Công gia, mà thật sự là không có thời gian, hôm nay để có thời gian gặp Công gia đã đẩy lùi không ít chuyện.”
Ly Vương là tước vị của Công Dã Thạch.
Tước vị này là được kế thừa, truyền qua không biết bao nhiêu năm, chỉ cần Công Dã thị vẫn còn người truyền thừa thì tước vị này không ai lay động được.
Đậu Trường Sinh nói: “Ta hiểu.”
“Cung chỉ có Ly Vương điện hạ chăm chỉ khắc khổ cố gắng như vậy mới xứng với danh dự đệ nhất Tông Sư đương thời.”
Quan viên nở một nụ cười, tuy rằng không phải khen mình nhưng hắn cũng cảm thấy vinh dự.