Lục Thiên Ân nhàn nhạt nói: “Cho nên chúng ta mới cần lập ấu chủ, sau đó lấy được sự ủng hộ từ Thánh nhân. Chỉ có như vậy, Từ thủ phụ sẽ giúp sức cho chúng ta, còn có Đại Tông Chính cũng sẽ hỗ trợ."
"Trong chín vị các thần, vị trí Lễ Bộ Thượng Thư và Phiêu Kỵ tướng quân đều còn trống, còn lại bảy vị các thần trong Nội các, người của chúng ta đã chiếm hơn phân nửa rồi. Ngoại từ Công Thần và Đan Thánh không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ có tướng quân Dương Khai Thái vẫn đang tỏ thái độ không rõ ràng."
Trần Vương lộ ra vẻ động đung, sau khi cẩn thận tính toán, Nội các đã bị vặn thành một sợi dây thừng.
"Dương Khai Thái đã bị Cao Tông lôi kéo, nhưng khi đối phó với phụ tử Thánh nhân, thái độ của chúng ta xem như đã nhất chí, chỉ cần Nội các đồng loạt nhất trí một ý kiến chung, còn lại đều có thể bỏ qua không đáng nói."
"Đầu tiên giam giữ Tấn Vương, sau đó phế bỏ Thái tử."
Lục Thiên Ân đáp lại: “Có thể."
"Nhưng chúng ta ra tay bằng cách nào."
Trần Vương vẫn không thay đổi sắc mặt, hắn nói: “Mặc kệ Trần Quốc công nghĩ như thế nào, nhưng gần đây hắn thật sự có qua lại với Tấn Vương, một khi tin tức bị truyền ra ngoài, Thái tử nhất định sẽ không nhẫn nhịn nổi. Cho dù Trần Quốc công không có ý muốn nhúng tay vào, đến một lúc nào đó hắn không thể không động thủ."
"Với bản lĩnh của Trần Quốc công, một khi hắn ra tay nhất định sẽ tạo thành một chuyện long trời lỏ đất."
"Thời cơ đã đến rồi."
Lục Thiên Ân nói: “Được."
. . . . . . . .
"Được lắm."
Lời này phát ra từ trong thiên điện.
Ầm.
Một tiếng động lớn vang lên.
Chiếc bàn dài đã bị chia năm xẻ bảy, hoàn toàn bị đập vỡ bởi cơn giận dữ của Thánh nhân.
Thánh nhân giận tím mặt, nói trong cơn phẫn nộ: “Lòng lang dạ sói."
"Thật sự là kẻ mang lòng lang dạ sói."
"Hắn là do một tay trẫm đề bạt, là trẫm ban cho hắn chức vị cao quý, bổng lộc, nhà sang, mỹ quyến, danh gia vọng tộc. Trẫm có ân tri ngộ với hắn, nhưng nhìn lại những gì mà hắn báo đáp lại trẫm đi."
"Trường Cung, ngươi mau nói cho trẫm biết?"
"Trẫm đã làm việc gì không phải với hắn sao?"
"Vậy mà hắn thực sự đã cấu kết cùng một giuộc với tên cẩu tặc Thái Tông."
"Nếu như lần này không phải nhờ có Trường Cung ngươi, trẫm còn tiếp tục bị kẻ mang lòng lang dạ sói như hắn lừa gạt."
Thánh nhân tức giận đến mức hoàn toàn mất đi lễ nghi ngày thường, những lời chửi rủa trong cơn giẫn dữ của hắn không ngừng vang lên khắp thiên điện.
Trần Vương hoàn toàn đứng im bất động giống như một pho tượng, hắn để cho Thánh nhân mắng chửi không ngừng trút hết giận dữ ở trong lòng. Lần này Thánh nhân mất bình tĩnh không chỉ bởi vì Lục Thiên Ân, mà còn bởi vì trong thời gian gần đây hắn luôn gặp chuyện xui xẻo, hết bị Quốc sư rồi đến Thái Tông lừa gạt, tất cả giận dữ đều bị chôn chặt trong lòng hắn cho tới ngày hôm nay.
Nhưng những việc Lục Thiên Ân làm bây giờ đã hoàn toàn đốt cháy tất cả lửa giận ở trong lòng khiến cho Thánh nhân bùng phát.
Một khắc sau, lúc này Thánh nhân mới bình tĩnh trở lại, nhưng toàn thân hắn vẫn tràn ngập hàn ý, giống như một khối băng vạn năm, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Lúc này, Trần Vương mới đứng dậy, cúi lạy Thánh nhân trước khi nói: “Bệ hạ xin hãy bình tĩnh."
"Đây không phải là một chuyện xấu."
“Trước khi Thái tử và Tấn Vương ngã xuống, bệ hạ và Thái Tông bệ hạ đều có lập trường như nhau.”
"Bây giờ chúng ta còn phải dựa vào lực lượng của Đại Tư Đồ bọn hắn, chờ đến khi Thái tử và Tấn Vương bị phế bỏ, lúc đó chúng ta trở mặt ra tay với bọn họ cũng không muộn."
Thánh nhân trầm giọng nói: “Trường Cung yên tâm, trẫm sẽ không lỗ mãng."
"Mặt khác, Trường Cung, ngươi phải cẩn thận, dã tâm của Lục Thiên Ân thâm sâu khó dò, ngươi cũng không thể lộ ra bất cứ sơ hở nào, nếu không lão già Thái Tông kia sẽ không niệm tình mà nương tay đâu."
"Đợi đến khi trẫm nhốt hết những lão già kia trở lại Tống Nhân Phủ, trẫm sẽ dùng hết toàn lực để trợ giúp ngươi, Trường Cung, giúp ngươi hoàn thành thiên mệnh của mình."
Trần Vương lộ ra vẻ mừng rỡ, vui mừng nói: “Đại Chu còn, thần cũng còn."
"Trùng hưng Đại Chu, đây là sứ mạng suốt nửa đời còn lại của thần."
"Chỉ có bệ hạ mới có thể giúp thần hoàn thành sứ mạng này. Cho dù thần có rơi vào cảnh thịt nát xương tan, thần tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội lại bệ hạ."
Thánh nhân vung tay lên, đánh gãy những lời Trần Vương chưa kịp nói, hắn lớn tiếng nói: “Không cần nhiều lời nữa, trẫm tin ngươi."
"Ngươi nói Thái tử muốn ra tay, khi nào thì hắn sẽ ra tay với Trần Quốc công, có cần trẫm giúp ngươi một tay không?"
Trần Vương lắc đầu nói: “Bệ hạ không cần giúp đỡ, người ngoài can thiệp vào sẽ chỉ gây thêm rắc rối không đáng có, chúng ta phải tin tưởng Trần Quốc công. Lỡ như Trần Quốc công thất bại, nếu Thái tử ra tay phạm vào quy củ, chúng ta hoàn toàn có thể mua chuộc lời khai của kẻ giết người, đến lúc đó có thể lợi dụng cơ hội này để phế bỏ Thái tử."