"Thần Hầu bây giờ đối với Đại Chu trung thành và tận tâm, càng là như thế thì bệ hạ càng phải cẩn thận, đây là một loại ngụy trang, thiên hạ đều tin tưởng thiên mệnh của Thần Hầu, sẽ giúp đỡ Đại Chu, ai sẽ nghĩ đến hắn sẽ phản lại Đại Chu?"
"Tin tưởng bệ hạ chưa cũng bao giờ có ý nghĩ này, trong lòng có một cỗ mù quáng tự tin, coi như là thần lúc trước cũng là như thế, nếu không phải Trần Quốc công có chứng cớ vô cùng xác thực, thần quả quyết sẽ không sinh ra ý nghĩ này."
Thánh nhân vẫn lắc đầu nói: “Sẽ không, Thần Hầu sẽ không như thế.”
Trần Vương lại kiến nghị nói: “Bệ hạ tin tưởng Thần Hầu, thần sẽ không nói thêm gì, nhưng gần đây tuyệt đối không thể để Thần Hầu ở lại Thần Đô.”
“Để Thần Hầu đi Lương Châu, đi điều tra chuyện Lương Châu Mục, tách Thần Hầu ra cũng là chặt đứt trợ lực của Thái tử, cũng giải quyết tai họa ngầm ở Lương Châu.”
"Vì làm chuẩn bị nâng đỡ ấu chủ đăng cơ, đợi đến đại thế đã định, lại mời Thần Hầu trở về, như vậy Thần Hầu sẽ tiếp tục ủng hộ bệ hạ."
Thánh nhân gật đầu nói: “Có thể.”
Cuối cùng, bỏ thêm một câu :
“Trẫm tin tưởng Thần Hầu.”
"Chỉ là không muốn Thần Hầu tiếp tục dừng lại ở Thần Đô, bởi vì nguyên nhân là Thái tử, náo loạn mâu thuẫn với trẫm, ảnh hưởng đến tình nghĩa nhiều năm."
“Tạm thời ủy khuất Thần Hầu một chút, tương lai trẫm sẽ bồi thường cho hắn.”
“Về phần chứng cứ liên quan đến Thục Địa, đợi đến khi Thần Hầu từ Lương Châu trở về, trẫm sẽ để Thần Hầu tự chứng minh trong sạch.”
“Trẫm tin tưởng Thần Hầu sẽ không phản bội Đại Chu.”
Bên bờ sông Lạc Thủy.
Một lão giả đội nón tre trên đầu, chân đi đôi giày cỏ đang ngồi thẳng lưng trên một tảng đá.
Bên cạnh là một giỏ cá, trong tay đang cầm cần thả câu.
Một cơn gió lạnh thấu xương ập vào mặt, trong trời đất truyền ra tiếng vù vù, nghe như tiếng trẻ con kêu rên.
Sắc mặt lão giả vẫn dửng dưng như thường, lão nhẹ nhàng vung cần câu hất lên khiến bọt nước bắn tung tóe, cùng lúc một con cá chép dài chừng một thước tung mình nhảy khỏi mặt sông Lạc Thủy, thân nó vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp ở giữa không trung trước khi rơi chính xác vào trong giỏ cá.
Những tia sáng chằng chịt không ngừng đan chéo vào nhau, bắt đầu phác họa từng đường nét tinh giản, chỉ trong nháy mắt, một bóng người được bao quanh trong vô số tia sáng đã xuất hiện cách lão giả ba mét. Khi ánh sáng vô tận dần thu liễm, v Ý Chí Hiển Hóa của Thiên Địa hiển lộ cũng là lúc Trần Vương bước ra một bước. Những đám mây quanh người hắn không ngừng mờ mịt bay lên, chúng kết hợp với nhau đến khi biến thành một chiếc giường mây, Trần Vương đang ngồi thẳng cách lão giả một thước.
Ánh mắt bình thản nhìn chăm chú nước sông Lạc Thủy chảy xiết không ngừng, giọng nói hờ hững vang lên: “Đại Tư Đồ nhàn nhã không có việc gì làm sao, vậy mà có thể nhàn rỗi đến nơi này câu cá."
Lục Thiên Ân chậm rãi nói: “Lão phu tin tưởng Thủ tôn nhất định sẽ mã đáo thành công."
Trần Vương thẳng thắn nói: “Thánh nhân trời sinh lạnh nhạt, hơn nữa luôn đa nghi ngờ vực, tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời nói xuất phát từ đáy lòng của ta.”
Trần Vương phất tay áo, chuỗi phật châu quấn quanh lòng bàn tay bắt đầu xoay tròn không ngừng nghỉ trong khi hắn tiếp tục nói: “Muốn lấy được lòng tin của Thánh nhân, không phải là chuyện có thể đạt được trong một sớm một chiều."
"Nhưng mặc kệ Thánh nhân có tin ta hay không, chuyện lần này đã hoàn thành xong, nhiều nhất là một ngày sau, Thần Hầu Gia Cát Vô Ngã nhất định phải rời khỏi Thần Đô, đến Lương Châu xử lý công việc."
"Thánh nhân đa nghi, gần đây Gia Cát Vô Ngã lại quá mức thân cận với Thái tử, chỉ cần Thánh nhân muốn lập ấu chủ, có tâm nhiếp chính, vậy đương nhiên phải ra tay với Thái tử và Tấn Vương."
"Việc Gia Cát Vô Ngã rời khỏi Thần Đô là chuyện không thể tránh khỏi."
Lục Thiên Ân cầm cần câu trong tay, hắn dùng một ngón tay gõ nhẹ vào cần câu, ôn hòa mở miệng: “Trần Nhân Mai đã chết, Đỗ Bắc Nguyên đã rời khỏi Thần Đô, rồi Gia Cát Vô Ngã cũng sẽ rời đi."
"Phe phái của Thái tử chỉ còn lại Trường Thọ Chân Nhân của Trường Sinh Cốc."
"Vương Sư Phạm sẽ mất một khoảng thời gian nữa để đến Thần Đô. Không còn nhiều thời gian nữa. Trận chiến tranh đoạt đích này nhất định phải kết thúc trước khi Vương Sư Phạm tiến vào Thần Đô."
Trần Vương cười chế nhạo rồi nói: “Tốc độ xe ngựa của Vương Sư Phạm không nhanh, nhưng dù chậm đến đâu thì cũng chỉ mất một tháng để đến Thần Đô. Nhưng nếu hắn đi được nửa đường, nghe được tin tức và đột ngột tăng tốc, chỉ cần truyền đạt vài lời với phu xe thì hắn có thể đến Thần Đô chỉ trong một vài ngày."
"Trận chiến tranh đoạt đích không cách nào kết thúc chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy."
"Chỉ dựa vào ta và Đại Tư Đồ, chúng ta không có khả năng xử lý chu toàn mọi việc, đồng thời để Thái Tông bệ hạ khôi phục thành công được."