Hảo Hữu Tử Vong: Tu Vi Của Ta Lại Tăng Lên (Bản Dịch)

Chương 702 - Chương 702. Ấu Chủ Đăng Cơ, Thái Thượng Hoàng Nhiếp Chính? 3

Chương 702. Ấu chủ đăng cơ, Thái Thượng Hoàng nhiếp chính? 3 Chương 702. Ấu chủ đăng cơ, Thái Thượng Hoàng nhiếp chính? 3

"Sau đó lại đẩy chuyện Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan cho Thái Tông bệ hạ và Cao Tông bệ hạ, đến lúc đó bệ hạ chính là người vô tội, sẽ khiến cho thiên hạ đồng tình, qua vài năm nữa, đợi đến phong ba qua đi, bệ hạ lại mưu cầu khôi phục một lần nữa."

Ánh mắt Thánh nhân hiện ra vẻ suy tư, lời nói của Trần Vương một chút liền hiểu, muốn làm nhiếp chính thái thượng hoàng, vị Thánh nhân kế tiếp đương nhiên không thể nào là Thái tử và Tấn Vương, bởi vì hai vị này đều là hoàng tử trưởng thành, dưới trướng đều có rất nhiều vây cánh.

Muốn mất quyền lực vô cùng khó, khống chế lại càng không có khả năng, hơn nữa cũng không thể nhiếp chính.

Từ trước đến nay đều là chủ thượng tuổi nhỏ, mới có hoàng tộc nhiếp chính.

Phải nâng đỡ một vị hoàng tử nhỏ tuổi thượng vị, sau đó mới có thể nhiếp chính, đợi đến trước khi hoàng tử trưởng thành tự mình chấp chính, lúc này phong ba Càn Nguyên Nhiên Huyết Đan đã sớm lắng xuống, đương nhiên có thể mưu cầu phục hồi.

Trái tim Thánh nhân không khỏi đập thình thịch, nhiếp chính thái thượng hoàng, cho dù không có hai chữ nhiếp chính, chỉ là thái thượng hoàng, thay thế hoàng tử nhỏ tuổi xử lý chính vụ, đây không phải là chuyện thường tình phải làm sao?

Thánh nhân động tâm, nhưng trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ nói: “Thế cục Đại Chu không ổn định, sao có thể lựa chọn ấu chủ, tất nhiên phải chọn một vị hoàng tử trưởng thành mới có thể củng cố ổn định triều đình.”

Trần Vương lắc đầu nói: “Bệ hạ sai rồi.”

“Ấu chủ và Tấn Vương bọn họ có gì khác nhau, đều là trong khoảng thời gian ngắn không thể chưởng quản triều đình, ngược lại Tấn Vương và Thái tử bọn họ thượng vị, bởi vì đông đảo triều thần quan vị thay đổi, mới có thể tạo thành triều đình hỗn loạn.”

“Nhất là Từ thủ phụ, một triều thiên tử một triều thần, Từ thủ phụ nhất định là muốn về hưu, giống như Lục Thiên Ân và Vương Sư Phạm, làm gì có sự ổn trọng của Từ thủ phụ.”

“Lục Thiên Ân người đầy mùi tiền, chưởng quản Hộ bộ còn được, làm sao có bản lĩnh điều hòa âm dương, mà Vương Sư Phạm nhập sĩ tức là Lễ Bộ Thượng Thư, đã là thiên ân mênh mông cuồn cuộn, nếu lại là Thủ phụ, tốc độ lên chức này, quá mức kinh thế hãi tục.”

“Cho nên thiên hạ cần Từ thủ phụ, mà có thể không khiến cho triều đình biến động, chỉ có bệ hạ nhiếp chính.”

“Hai vị các ngài là nền tảng chống đỡ thiên hạ.”

“Thiên hạ có thể không có Vương Trường Cung ta nhưng không thể không có bệ hạ và Từ thủ phụ.”

Thánh nhân nắm lấy bàn tay của Trần Vương, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay Trần Vương, liên tục cảm thán nói: “Qua nhiều năm như vậy, trẫm thật xin lỗi Trường Cung.”

Trần Vương mở rộng cửa lòng, chân thành tha thiết nói: “Là thần xin lỗi bệ hạ, thần mấy năm gần đâ, cũng là bực bội với bệ hạ, từ đó ăn chay niệm Phật, không đi quản lý tục sự, nếu không há có thể để cho Quốc sư trở thành lớn mạnh như vậy, cho nên đúc thành sai lầm lớn."

“Thần xin lỗi bệ hạ.”

“Lần này nhất định dốc hết toàn lực bôn ba vì bệ hạ, cho dù là tan xương nát thịt cũng không tiếc.”

Nói tới đây Trần Vương cũng thẳng thắn thành khẩn, không cho Thánh nhân cơ hội mở miệng, nói thẳng: “Thần biết trong lòng bệ hạ có nghi ngờ, nhưng bệ hạ có thể tin tưởng thần.”

“Đây là thiên mệnh của thần.”

Hai chữ thiên mệnh vừa ra.

Nghi ngờ của Thánh nhân biến mất vô tung vô ảnh, đối với một vị cường giả võ đạo nhất phẩm, bọn họ có thể phản bội thân tộc, giết cha giết huynh, nhưng tuyệt đối sẽ không vi phạm thiên mệnh.

Như Trần Diệt Chu, nếu hắn bảo vệ Chu, tuyệt đối không ai tin tưởng.

Vương Trường Cung bởi vì đại thiên mệnh ủng hộ mình, như vậy Vương Trường Cung tuyệt đối sẽ không phản bội, đối phương tuyệt đối là thần tử trung thành của mình.

Điều này cũng giải thích nguyên do ngày xưa Vương Trường Cung hờ hững lạnh lẽo với mình, hiện giờ lại cung cung kính kính mình.

Thánh nhân vui mừng nói: “Trẫm gọi Thần Hầu tới, cùng nhau trao đổi đại sự.”

“Bệ hạ tuyệt đối không được.”

Trần Vương lập tức phủ quyết nói: “Thần biết Thần Hầu cùng bệ hạ tương giao hợp ý, chính là thiếu niên hảo hữu, một đường giúp đỡ lẫn nhau, nhưng Thần Hầu hôm nay đã không phải là Thần Hầu ngày xưa nữa."

“Bây giờ dễ dàng thay đổi địa vị, đầu nhập dưới trướng Thái tử, như vậy thì cũng thôi, thần đã thu được mật báo của Đậu Trường Sinh, Thần Hầu nhiều lần bố trí ở Thục Địa, chuyện Thục Địa rung chuyển, ứng ở trên người Thần Hầu.”

“Người này đại trung tự gian, không, phải nói là thiên mệnh của Thần Hầu, không ở Đại Chu mà ở nơi khác.”

Thánh nhân lắc đầu nói: “Trẫm tin tưởng Thần Hầu, Thần Hầu đầu nhập vào Thái tử, đây là bởi vì trẫm thất đức, Thần Hầu có lòng báo quốc, trung thành và tận tâm với Đại Chu, chỉ cần trẫm đại biểu Đại Chu, Thần Hầu sẽ ủng hộ trẫm.”

Trần Vương nói thẳng: “Bệ hạ có thể tin Thần Hầu, nhưng không thể tin thiên mệnh.”

“Thần có chứng cứ liên quan, đều do Trần Quốc công cung cấp, bệ hạ không tin có thể quan sát xem.”

Bình Luận (0)
Comment