"Họ không nghĩ tới việc sẽ giao dịch với chúng ta ngay ngày đầu tiên. Ban đầu, họ dự định xem xét thị trường chợ đen xem sao. Nếu họ không còn lựa chọn nào khác thì sẽ giao dịch 《 Kim Ô Hóa Hồng Chi Thuật》 với chúng ta."
"Hiện tại chỉ còn một nửa, bọn họ cũng tự biết, vì bày tỏ thành ý, họ đưa đồ vật cho chúng ta trước nhưng cũng không muốn Kim Ô Hóa Hồng Chi Thuật》trước, đợi sau khi một nửa còn lại được đến nơi, họ mới đổi lấy 《 Kim Ô Hóa Hồng Chi Thuật》 .”
Tiền Tiểu Tam gật đầu, bên kia rất có thành ý, nếu họ có ý định lừa gạt thì sẽ không làm vậy được.
Mặc dù võ học Thần Ma được gởi gắm đã bị vỡ thành hai nửa, cũng không có cách nào nhìn vào chân ý võ đạo trong đó, nhưng chỉ cần tu bổ lại là được.
Tiền Tiểu Tam đã kiểm tra cẩn thận chuyện này, cô phát hiện ra rằng vật ký thác đã bị chém đứt một cách có chủ đích, và Thần Ma ra tay rất có chừng mực, nó hoàn toàn không phải là hư hỏng ngoài ý muốn, miễn là có hai bộ phận thì sửa chữa rất đơn giản, hơn nữa tổn hại đối với chân ý võ đạo đã được giảm đến mức tối thiểu.
Sau khi Tiền Tiểu Tam khăng khăng giữ lại, nàng trực tiếp đưa đồ cho Đậu Trường Sinh xem thử, Đậu Trường Sinh xem xong thì nghi ngờ nói: “Tam tỷ có ý gì?"
Tiền Tiểu Tam không thèm quan tâm, nói một cách thờ ơ: “Cầm lấy đi.”
"Mấy ngày nay ngươi xem thử một chút, sau đó bắt đầu tu hành đi. Một bộ phận võ học Thần Ma sẽ tự động diễn hóa thành mấy môn tuyệt học, trước tiên ngươi cứ tu hành loại thích hợp nhất, bắt đầu đặt nền móng, sau phải nâng cao tu vi võ học."
"Tuy rằng Tam tỷ quan tâm ngươi, nhưng ngươi cũng không thể luôn luôn coi thường quy củ, trực tiếp đưa võ học Thần Ma cho ngươi để ngươi tu hành cũng không dễ dàng giải thích với lão đầu tử, đối với ngươi cũng là sỉ nhục. Ngươi không phải là loại người chỉ ăn những gì ngươi nhận được."
"Dựa theo tính cách của ngươi, nhất định phải đạt được thứ gì đó tương đương thì mới có tu hành võ học Thần Ma."
"Mặc dù không phải là tín vật truyền thừa thì có thể đạt được tư cách tu hành Thần Ma nhưng giá trị vật này cũng rất cao, không thể dùng vàng bạc để cân đo, cũng cần phải lấy vật đổi vật, phải bỏ ra không ít bảo vật trân quý."
"Trong thời gian ngắn ngươi không thể thu thập hết được, trước tiên ngươi cứ xem một chút, tu hành đặc thù kỹ năng trong đó, chờ mấy ngày nữa nhập môn tu vi, sau đó sẽ trả lại đồ vật."
Tiền Tiểu Tam canh lửa đắn đo vừa đúng, cũng không bỏ ra một cách mù quáng chỉ để nuôi dưỡng ra một bạc nhãn lang, để đào tạo những con sâu mọt chuyên hút máu của Tài Thần Các.
Trong một giới hạn nào đó, cái được lớn nhất là thể hiện sự chân thành và kéo mối quan hệ giữa hai bên xích lại gần nhau hơn.
Những người khác thì Đậu Trường Sinh không biết, nhưng Đậu Trường Sinh biết rằng bản thân hắn thực sự đang làm điều này.
Nếu Tiền Tiểu Tam trực tiếp tặng mình võ học Thần Ma cũng như trực tiếp cho mình một tư cách tu hành thì Đậu Trường Sinh nhất định sẽ từ chối, món nợ ân tình là khó trả nhất, và đôi khi hắn phải trả bằng cả mạng sống của mình.
Ví dụ như vương công, quý tộc đối đãi với võ giả cấp thấp, ban thưởng tiền tài và vàng bạc, nhà sang và mỹ quyến, những gì họ muốn chỉ là để các võ phu liều mạng vì mình vào những thời điểm quan trọng.
Không duyên cớ thu được tư cách học tập võ học Thần Ma, một phần lễ vật này quá nặng nề, nhưng nếu là một bộ tuyệt học, với địa vị hiện tại của Đậu Trường Sinh thì không phải quá khó khăn để trả lại phần ân tình này.
Ngay cả khi Đậu Trường Sinh cũng có rất nhiều tiền tài trong tay, hắn cũng nắm giữ rất nhiều tài nguyên thì điều này hoàn toàn đáng giá.
Sự thật là phần nhân tình này không đủ để Đậu Trường Sinh phải liều mạng, hắn sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, nhưng khi hắn từ bỏ những chuyện không khả thi, Tài Thần Các cũng sẽ không có ý kiến gì khác.
Hôm nay là vận may tề tụ, mọi điều ước đều thành hiện thực.
… . . . .
Thần Đô, Lục Phiến Môn.
Vẻ mặt Lữ Phương nghiêm túc, hắn ngồi thẳng người trong kiệu quan, không biết đã im lặng được bao lâu.
Đột nhiên hắn chậm rãi đứng dậy, vén rèm lên, sau đó bước ra khỏi kiệu qua rồi đứng trên đường phố, lại chính sửa áo mũ một lát trước khi đi về phía Lục Phiến Môn.
Dọc đường đi thông suốt không có lấy một trở ngại, Lục Phiến Môn tầng tầng cửa ải, nhưg Lữ Phương đi lại như chốn không người.
Hắn giống như một vị ôn thần vậy, từng vị bộ khoái đều đang theo dõi từ xa, nhưng Thần Bộ lại biến mất không dấu vết, như thể không có bất kỳ Thần Bộ nào đang canh giữ trong Lục Phiến Môn vậy.
Những Thần Bộ mang trọng trách tại Lục Phiến Môn đều là Tông Sư thượng tam phẩm, khứu giác ai cũng nhạy bén, ngay khoảnh khắc họ vừa nhìn thấy chiếc kiệu quan kia là đã biết có chuyện gì đó không ổn.