Tại ba mươi sáu phường Thần Đô, đột nhiên xảy ra chuyện, từng người một bắt đầu rời khỏi bản bộ, đi đến ba mươi sáu phường để trấn áp những kẻ bạo loạn.
Cuối cùng Lữ Phương cũng đến sảnh chính, mà lúc này Trần Vương đang yên vị ở vị trí trên cùng, lúc này, mí mắt hắn đang rủ xuống trong khi hai mắt nhắm nghiền, trên tay phải quấn một chuỗi phật châu, hắn nhẹ nhàng lần tràng chuỗi phật châu, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Lữ đại nhân tới đây có chuyện gì?"
Lữ Phương cúi người hành lễ với Trần Vương, sau đó sống lưng hắn chợt dừng lại, giống như một con rồng lớn bị kéo căng thật chặc, hắn trầm giọng nói: “Đặc biệt tới báo án."
"Vụ án gì?"
Trần Vương tùy ý nói: “Để cho ngươi vị Tả Thị Lang quản lý Lễ bộ phải đích thân tìm tới cửa?"
Lữ Phương đáp: “Ngọc tỷ đã mất tích.”
Trần Vương đột nhiên mở mắt ra, không thể tin nhìn Lữ Phương.
"Ngọc Tỷ Truyền Quốc?"
Lục Phiến Môn, đại sảnh.
Từng trận gió lạnh thổi lất phất, gió nhẹ xông tới mặt, sau khi thổi qua gò má mang lại cảm giác lạnh lẽo, khiến cho Trần Vương tinh thần phấn chấn, đồng thời cũng khiến cho Trần Vương bình tĩnh trở lại, biết câu nói này của bản thân thất lễ rồi.
Sao Ngọc Tỷ Truyền Quốc có thể mất tích?
Ngọc Tỷ Truyền Quốc chính là nội tình đại nhất thống vương triều, giống với《Hoàng Cực Kinh Thế Lục》, một thứ là Thần Binh, một thứ là voc học Thần Ma, mà phẩm cấp cũng không thấp, ít nhất là cấp độ Tiên Thiên, vượt xa võ học Thần Ma bình thường và Thần Binh.
Ngọc Tỷ Truyền Quốc rất đặc biệt, đây là một loại Đế Đạo Thần Binh, thế mạnh, quốc mạnh, cũng đại biểu long khí mạnh, đương nhiên Ngọc Tỷ Truyền Quốc này cũng mạnh.
Nhưng khác với Đế Đạo Thần Binh có chủ, Ngọc Tỷ Truyền Quốc là vật vô chủ, vì thế Ngọc Tỷ Truyền Quốc là một loại Hoàng Đạo Thần Binh.
Mà ở Nhân Hoàng Miếu - tổ miếu của Nhân tộc này cung phụng rất nhiều Hoàng Đạo Thần Binh trong đó, uy lực của Ngọc Tỷ Truyền Quốc cũng xem là số một số hai, chỉ có rải rác vài món có thể vượt mặt Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Hiên Viên Kiếm tượng trưng cho Nhân tộc, đại biểu Thần Châu rộng lớn, thiên hạ cửu đỉnh cửu châu.
Đây có khả năng ở trên Ngọc Tỷ Truyền Quốc, bất kỳ món Hoàng Đạo Thần Binh nào khác, uy lực đều không có cách nào vượt qua được Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Từ sau khi chú tạo Ngọc Tỷ Truyền Quốc xong thì nó đều vật ngự dụng của các thời kỳ đại nhất thống vương triều, đại biểu cho hoàng quyền, bị vương triều thiên hạ cung dưỡng, long khí vận dưỡng từng đời một truyền xuống, trong khi uy lực đang không ngừng tăng lên.
Lúc này Trần Vương mới kịp phản ứng, biết thứ đồ vật Ngọc Tỷ Truyền Quốc này, trước khi Đại Chu chưa sụp đổ thì tuyệt đối không thể bị đoạt lấy, loại Hoàng Đạo Thần Binh này nhất định phải là quyền thần mới có thể nắm giữ, hoặc là các loại phản vương ngưng tụ ra thế chủ của một phương.
Vị trí chí tôn, cho dù là rất nhiều hoàng tử lên ngôi cũng sẽ bị xung đột với lực lượng của vạn dân trong thiên hạ, sẽ bị long khí ăn mòn tổn thọ, không có cách nào thật sự sống đến đại nạn 250, không muốn chết nhanh thì bắt buộc phải lay động được căn cơ chân chính trước khi thoái vị.
Nhưng cho dù các đời Thánh nhân đều hiểu được nhưng người thật sự muốn thoái vị lại có mấy người, như tiên đế còn không phải luôn đợi đến đại nạn đến, sau đó tuổi thọ đã tận mới đem đại vị trống ra.
Hiện giờ, thế hệ Thánh nhân này, nếu chưa từng thất đức thì cũng sẽ đợi đến lúc sắp chết mới nhường đại vị ra.
Còn không phải bởi vì vị trí chí tôn không chỉ đại diện cho địa vị quyền lực, còn có lực lượng nữa sao?
《Hoàng Cực Kinh Thế Lục》chỉ trong khoảng thời gian ngắn, dưới sự trợ giúp của long khí đã nhảy lên tới một trình độ khủng bố, tuyệt đối là cường giả tiếp cận với Thần Ma trong trong thiên hạ, mà Ngọc Tỷ Truyền Quốc cũng sẽ nhận Thánh nhân là chủ, đạt sự quyền lực sử dụng Ngọc Tỷ Truyền Quốc.
Đây chính là chiến lực của Thần Ma, quyền lực vô thượng, lực lượng vô thượng, đây chính là chí tôn thiên hạ.
Sống hay chết đều ở trong một ý niệm.
Các thời kỳ Thánh nhân đều biết rõ tham lam đại vị cuối cùng sẽ vì thế mà mất sớm, nhưng cũng không có cách nào nhịn được mất đi lực lượng và quyền thế.
Trần Vương biết bản thân mình thất lễ, là bởi vì sợ có người động vào ngọc tỷ truyền quốc, ảnh hưởng đến kế hoạch lâu dài của bản thân, dù sao Ngọc Tỷ Truyền Quốc trọng yếu nhất, đây là biến số lớn nhất liên quan đến sự thành bại của kế hoạch, Trần Vương không thể nào không thận trọng lại thận trọng được.
Lúc này hoàn hồn lại, biết Lữ Phương ở trước mặt là cố ý nói quá sự thật.
Mất đi không phải là Ngọc Tỷ Truyền Quốc mà chỉ là một cái trong sáu tỷ.
Khoảnh khắc Trần Vương đột nhiên mở mắt ra cũng đã phản ứng lại, cuối cùng thất thanh mở miệng, nhưng lại là hành vi cố ý, mượn điều này để che giấu đi suy nghĩ thật sự ở trong lòng, cố ý rơi vào trong bẫy của Lữ Phương, muốn cho rằng Ngọc Tỷ Truyền Quốc mất tích, che dấu đi sự mất bình tĩnh của bản thân, cắt đứt liên tưởng không đáng có xuất hiện trong lòng của đối phương, từ đó phát hiện ra manh mối.