Lữ Phương phất ống tay áo lên, bình tĩnh quỳ xuống đất, từ ống tay áo rộng thùng thình lấy ra một phần tấu chương, trịnh trọng dâng lên bằng hai tay trầm giọng bẩm báo: “Nếu như không có chứng cớ, thần tuyệt đối không dám nói bậy, đây là manh mối thần điều tra được.”
Cao Sĩ Minh mặt trắng không râu, cúi đầu khom lưng bước đi cẩn thận, đưa tay tiếp nhận tấu chương, sau đó đi tới bên cạnh và đặt tấu chương vào tay của Thánh nhân.
Thánh nhân giơ tay lên tùy ý mở ra, sau khi nhìn thoáng qua liền khép tấu chương lại, sau đó ném về phía Từ Trường Khanh nói: “Nhìn đi, nếu trên đó đều là thật, vậy thì phái người đi xác minh."
“Nên làm như thế nào thì các ngươi tự bàn bạc đi. Thân thể trẫm mệt rồi, trở về nghỉ ngơi trước.”
Thánh nhân cũng lười lại xem tiếp, mọi chuyện Thái tử đều đã chuẩn bị xong, lúc này cả gan cầm ra thì tất nhiên đã có chứng cớ, bước tiếp theo là đi nghiệm chứng tục tỉ, chuyện này sẽ không có vấn đề gì.
Lần này Thái tử quyết định nhanh chóng, lập tức đi vu oan hãm hại, phá vỡ ấn tượng năm xưa của Thánh nhân đối với Thái tử.
Đậu Trường Sinh xong rồi.
Sau khi Thánh nhân rời đi, đây chỉ là bước nhạc đệm, hiện giờ cảm giác tồn tại của Thánh nhân ở Đại Chu ngày càng ít, trước đây mọi người coi đó là một sự hiện diện chính trị, hiện tại mọi người đều không còn coi trọng nữa.
Từ Trường Khanh cẩn thận xem xét, đọc xong bèn đưa tấu chương qua cho Lục Thiên Ân ở bên cạnh, phần tấu chương này lần lượt được truyền đến trong tay các vị tướng công trong Nội các đọc, cuối cùng tấu chương đến trong tay Trần Vương. Trần Vương cũng không thèm nhìn, tay siết chặt tấu chương, thản nhiên nói:
“Chứng cớ ở chỗ này, muốn xác minh rất dễ dàng nhưng cũng không cần phải phiền phức như vậy.”
“Thiên Tử Chi Tỷ bị mất, bất luận có kiểm chứng hay không thì đều phải tìm về. Trực tiếp mời Hoàng Đế Chi Tỷ, đây là viên đối ứng với Thiên Tử Chi Tỷ trong lục tỉ, cảm ứng được vị trí của Thiên Tử Chi Tỷ, trước mang Thiên Tử Chi Tỷ trở về đã.”
“Nếu Thiên Tử Chi Tỷ ở trong tay Trần Quốc công, như vậy trong lúc tìm kiếm đương nhiên có thể phát hiện. Nếu trên đường đi tìm, Trần Quốc công không có quan hệ gì đến Thiên Tử Chi Tỷ, vậy thì đây là Lữ đại nhân ác ý hãm hại.”
Lục Thiên Ân gật đầu nói: “Trách nhiệm của ai thì người đó đảm nhận. Đến lúc đó sau khi xác định được ai có tội thì nên chịu tội, nhất định chấp pháp một cách công minh.”
Trần Vương và Lục Thiên Ân đều nói như vậy, Từ Trường Khanh đảo mắt nhìn những vị khác, sau khi nhận được sự tán thành bọn họ, cuối cùng ánh mắt Từ Trường Khanh nhìn Trần Vương nói: “Lần này nguyên nhân là do Quốc sư, nhưng dính líu đến Trần Quốc công, vẫn là người nên đích thân đi một chuyến đi.”
Trần Vương đứng dậy, không chút do dự nói: “Còn phải mời một vị tôn thất mới có thể dùng Hoàng Đế Chi Tỷ để cảm ứng Thiên Tử Chi Tỷ mới được.”
“Để cô đi.”
Tấn Vương nãy giờ vẫn giữ im lặng, đột nhiên đứng dậy tiếp lời: “Cô tin tưởng Trần Quốc công, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Mặc dù Thiên Tử Chi Tỷ rất mạnh mẽ, không kém gì một món Bán Thần Binh. Nhưng chỉ cần không phải được Thánh nhân ban thưởng thì người ngoài lấy được cũng vô dụng.”
“Chỉ cần Thánh nhân cắt đứt lực lượng của Ngọc Tỷ Truyền Quốc, như vậy lực lượng của Thiên Tử Chi Tỷ sẽ cực kỳ nhỏ bé, cũng chỉ là một bảo vật có chất lượng không kém mà thôi, cho dù là ai cũng dám vì Thiên Tử Chi Tỷ mà bí quá hoá liều.”
Lục tỷ nhìn có vẻ trọng yếu nhưng thực ra lại không trọng yếu, vật thay thế Đại Chu có rất nhiều. Nếu thứ này thật sự không thể đoạt về được, vậy thì có thể trực tiếp vứt bỏ, chỉ cần vật thay thế thu được lực lượng của Ngọc Tỷ Truyền Quốc là có thể hoàn thành thay thế được.
Điều thật sự trọng yếu là Ngọc Tỷ Truyền Quốc, chỉ cần nó không bị mất là được. Thứ này muốn đúc lại phả trả giá rất nhiều, sẽ gây đến không ít ảnh hưởng xấu.
“Do cô đích thân nghiệm chứng, nếu Trần Quốc công thật sự giấu Thiên Tử Chi Tỷ, một kẻ lòng muông dạ thú như vậy, cô sẽ đích thân vận dụng Hoàng Đế Chi Tỷ giết Trần Quốc công, cảnh cáo người đời không thể xâm phạm uy nghiêm của Đại Chu.”
Từ Trường Khanh đồng ý nói: “Vậy để Thủ tôn và Tấn Vương mang theo Lữ đại nhân tiến vào điều tra tìm ra ngọn ngành của vụ án này.”
“Không thể đổ oan cho người tốt, càng không thể bỏ qua cho kẻ xấu.”
“Được!”
Mọi người đều đồng ý, sau đó từ từ rời khỏi điện Thái Hòa.
Khi Tấn Vương và Trần Vương bước ra khỏi hoàng thành, trong đội ngũ của bọn họ đã có thêm không ít thành viên. Cao Sĩ Minh khép lại ống tay áo rộng thùng thình, lúc này hắn đang đứng sau lưng Tấn Vương và Trần Vương, bên cạnh Cao Sĩ Minh là một vị nội thị đang bưng một chiếc hộp gỗ lim khoá vàng.
Đoàn người gồm nhiều thế lực khác nhau, Lữ Phương đại biểu cho đảng Thái tử, Tấn Vương là thủ lĩnh đảng Tấn Vương, Cao Sĩ Minh đại biểu cho Thánh nhân, và trong số rất nhiều hộ vệ kia cũng có thám tử từ các phe cánh khác nhau.