Một đám người rồng rắn hỗn tạp này, có thể nói đã đem tất cả thế lực trong triều đan thành một sợi dây, chỉ cần có chuyện bại lộ ở trước mắt bọn họ thì nhất định sẽ truyền ra thiên hạ, không thể che đậy được.
Đối với điều này, Lữ Phương tràn đầy tự tin, vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối cũng chưa từng thay đổi, giống như sau đó sẽ loan tin ra bên ngoài, nhất định có thể xác định được tội danh của Đậu Trường Sinh.
Tấn Vương nhắm mắt lại, mày cau chặt, cuối cùng thả lỏng mở mắt ra nói: “Trần Quốc công không ở Thần Đô, mà là ở ngoại thành.”
Không cần Lữ Phương lên tiếng, cũng có một gã quan viên lập tức lên tiếng nói: “Trần Quốc công không ở Thần Đô, khẳng định là đã chạy trốn.”
Tấn Vương lập tức quát lớn: “Câm miệng.”
“Trần Quốc công chính là trọng thần Đại Chu, là anh hùng Nhân tộc, trước sau hộ quốc có công, há lại là người mà ngươi có thể nghị luận xằng bậy sao?”
Sắc mặt Tấn Vương không vui, vị Thái tử ca ca này của mình, từ trước đến giờ đều có hiền danh hậu thế, được nhiều đại nho trong thiên hạ công nhận, lần này lại làm chuyện hãm hại vu oan giá họa như vậy, hơn nữa còn không có tiêu chuẩn như thế, nhưng hết lần này đến lần khác vô cùng sắc bén.
Đề cập đến vấn đề lục tỉ, đây là chuyện không thể chậm trễ, hoàn toàn là giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
Hủy hoại thanh danh, ném đi can tướng chỉ để bắt được Đậu Trường Sinh.
Lúc đầu Tấn Vương cho là không đáng, nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, hy sinh nhiều như vậy mới có thể đảm bảo không có chút sơ hở nào, đây là một chuyện có lợi.
Lương Châu áp đảo Nguỵ Vương Báo, ở bên ngoài Thần Đô chém nhất phẩm, uy thế của Đậu Trường Sinh quá lớn, đặc biệt là tinh thông về âm mưu tính kế, ba tháng chuẩn bị, Thái tử ca ca nhất định mất ăn mất ngủ, bây giờ trả một cái giá cực lớn để vặn đổ được Đậu Trường Sinh, đây cũng không phải là chuyện gì xấu.
Trong lòng Tấn Vương thở dài một hơi, hy vọng Đậu Trường Sinh có thể bình an vô sự vượt qua được một kiếp nạn này, nếu như không được thì cũng không phải chuyện xấu gì, hy sinh Đậu Trường Sinh thì thực lực của Thái tử cũng sẽ tổn hại rất lớn, tính gộp cả hai phía lại thì mình đều không bị thua thiệt, ngược lại có thể tăng cường thực lực.
Tấn Vương im lặng không nói, áp lực đè nặng lên đoàn người, không ai chủ động lên tiếng.
Tấn Vương dựa vào Hoàng Đế Chi Tỷ bị khóa ở trong hộp, liên tục cảm ứng vị trí của Thiên Tử Chi Tỷ, xác định phương hướng bọn họ đi, sẽ không có bất kỳ sai lệch hay sai sót nào.
Đột nhiên Tấn Vương giơ tay ngăn lại đám người đang tiến lên, nhân lúc mọi người còn đang nghi ngờ, hắn chủ động lên tiếng: “Không đi về phía trước nữa, Trần Quốc công đang tiến về phía chúng ta rồi.”
Trần Vương liếc mắt nhìn xa xa, có thể thấy rõ con quái vật khổng lồ đang đứng sừng sững trên mặt đất kia, chậm rãi nói: “Con rùa khổng lồ kia hẳn là phường thị Thần Bí tọa lạc, hôm nay Trần Quốc công ra khỏi Thần Đô là đi dạo phường thị Thần Bí.”
Trần Vương lại nhìn sắc trời, sau đó tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm nữa, là từ phường thị Thần Bí quay trở về Thần Đô định nghỉ ngơi.”
Tấn Vương gật đầu nói: “Thủ tôn nói đúng.”
Lữ Phương lạnh lùng nhìn chăm chú phía trước, mở miệng châm chọc: “Tấn Vương điện hạ đã cảm ứng được Thiên Tử Chi Tỷ, hơn nữa đã thấy Trần Quốc công, hiện giờ chứng cớ vô cùng xác thực, xin mời Tấn Vương đích thân ra tay bắt tên loạn thần tặc tử trộm hoàng quyền của Đại Chu.”
Tấn Vương nhìn Đậu Trường Sinh không ngừng tới gần, chậm rãi nói: “Không vội.”
“Đúng sai chỉ có Trần Quốc công biết, không thể chỉ dựa vào lời nói một phía của Lữ đại nhân.”
Lữ Phương cười lạnh: “Muốn nghe lời Trần Quốc công nói, còn phải đợi một chút. Ta muốn tìm được Thiên Tử Chi Tỷ trước đẫ, đây là lục tỉ, liên quan đến giang sơn xã tắc Đại Chu, tuyệt đối không được để xảy ra tổn thất nào.”
Tấn Vương do dự một lúc, cuối cùng im lặng, Trần Vương nhẹ nhàng lần chuỗi hạt phật châu như người ngoài cuộc, tất cả ánh mắt của những người khác đều tập trung vào Đậu Trường Sinh đang từ trên không đáp xuống đất.
Ánh mắt nóng như lửa nhìn chằm chằm Đậu Trường Sinh, Lữ Phương việc đáng làm thì phải làm không chút do dự tiến lên trước mặt Đậu Trường Sinh, lạnh lùng nói: “Đậu Trường Sinh, kẻ đại gian đại ác là ngươinày, hôm nay cuối cùng cũng lộ nguyên hình.”
“Mau giao Thiên Tử Chi Tỷ ra đây.”
“Nếu không ta sẽ ra tay.”
Lữ Phương nhìn sắc mặt mờ mịt của Đậu Trường Sinh, cười lạnh nói tiếp: “Chuyện cho đến nước này, lại còn giả vờ như không biết gì.”
“Ngươi có thể lừa người trong thiên hạ, nhưng không thể qua mặt được ta.”
“Tên ác tặc rắp tâm hại người này, cho dù người không mở miệng thừa nhận thì bằng chứng đã đã vô cùng xác thực, vững như núi rồi.”
“Nếu ngươi không có ý định giao ra, vậy ta sẽ đích thân tra xét.”