Lữ Phương chậm rãi tiến về phía trước, giống như một thư sinh yếu ớt không chút pháp lực nào, trực tiếp buông bỏ tất cả phòng ngự, đứng trước mặ Đậu Trường Sinh nửa thước.
Đậu Trường Sinh nhìn Trần Vương, không khỏi hỏi: “Đây là có ý gì?”
“Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Không lẽ hắn còn trong mộng cảnh?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc trời hoàng hôn.
Gió thổi lạnh buốt phả vào mặt.
Đậu Trường Sinh đứng thẳng đón gió, quần áo lay động phần phật trong gió, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
Một chuỗi phật châu quấn quanh tay phải của Trần Vương, lúc này hắn nhẹ nhàng lần tràng phật châu, bên cạnh là Tấn Vương tướng mạo tuấn mỹ, lúc này tương đối trầm mặc, mặt khác cũng nhìn thấy không ít người quen, như là Cao Sĩ Minh đến từ hoàng thành.
Nhiều người chủ động đến tìm mình như vậy, khẳng định đã có chuyện xảy ra.
Đặc biệt trong đó còn có Lễ Bộ Tả Thị Lang Lữ Phương, vị Lữ đại nhân này sau khi Lễ Bộ Thượng Thư Đỗ tướng công về hưu, bắt đầu thay mặt chưởng quản Lễ bộ, hơn nữa Đậu Trường Sinh cũng hiểu rõ, vị này thuộc đảng Thái tử.
Xảy ra chuyện, hơn nữa trong đám người đó còn có đảng Thái tử, đây nhất định không phải là vấn đề nhỏ.
Nhưng Đậu Trường Sinh vẫn chủ động tiến lên, cũng không nghĩ đến việc chạy trốn, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, trong lòng Đậu Trường Sinh đã cân nhắc được lợi với hại.
Chạy thì không thoát.
Trong số người tới có Trần Vương, đây không phải là một võ đạo nhất phẩm bình thường, Trần Vương đã là Thiên Nhân Hợp Nhất, là võ đạo nhất phẩm hậu kỳ, ở phàm tục đỉnh phong, khoảng cách với cảnh giới Thần Ma chỉ còn một đường ngăn cách.
Thần Đô này là một nơi tương đối đặc biệt, Long Môn Quan có thể phong tỏa tứ phía, biến Thần Đô thành lồng giam, đó là bức tường không thể thoát ra ngoài.
Hơn nữa bây giờ không biết đã xảy ra chuyện gì, nếu cứ trực tiếp chạy trốn thì chính là thừa nhận tội danh này, nghi ngờ ngươi chính là hung thủ, cho nên Đậu Trường Sinh chủ động nghênh đón.
Nhưng chuyện phát sinh sau đó, trực tiếp khiến cho Đậu Trường Sinh không hiểu r sao cả.
Không nghe hiểu Lữ Phương đã nói gì, Đậu Trường Sinh nhìn về phía Trần Vương, Trần Vương trầm mặc không nói, bình tĩnh lần tràng phật châu, nhìn sang Cao Sĩ Minh bên cạnh, thấy hắn chủ động mở miệng nói: “Quốc sư trộm mất Thiên Tử Chi Tỷ bên trong lục tỷ, không lâu trước đây Quốc sư bị Quốc công giết chết.”
“Lữ đại nhân hoài nghi Thiên Tử Chi Tỷ bây giờ đang bị Quốc công giấu là của riêng, hôm nay bọn ta tới đây để điều tra chuyện Thiên Tử Chi Tỷ đã mất.”
“Vì vậy từ Tấn Vương mời Hoàng Đế Chi Tỷ đối ứng với Thiên Tử Chi Tỷ, bắt đầu cảm ứng vị trí của Thiên Tử Chi Tỷ.”
Phần còn lại Cao Sĩ Minh không nói tiếp, bởi vì chỉ cần là người bình thường đã có thể nghĩ ra, một đường truy tung theo Thiên Tử Chi Tỷ, cuối cùng tìm đến Đậu Trường Sinh, kết quả như vậy không phải nói cũng đã biết rõ.
Lữ Phương cười lạnh nói: “Giấu ấn tỷ làm của riêng, đây là đại tội mưu nghịch.
“Đậu Trường Sinh, ngươi chủ động giao ngọc tỷ ra đây, như vậy ta có thể cho ngươi chết một cách thống khoái, chứ đừng để ta điều tra ra được, như thế ngươi sẽ bị giam vào đại lao Tội Sơn, muốn sống không được muốn chết không xong.”
Lữ Phương đứng trước mặt Đậu Trường Sinh cách khoảng nửa thước, cách với Đậu Trường Sinh rất gần, lúc này mở miệng la hét nước bọt phun ra tứ tung, phun ra tạp khí, Đậu Trường Sinh cũng có thể cảm nhận rõ ràng, Lữ Phương không hề che dấu ác ý, hơn nữa còn kích động Đậu Trường Sinh tức giận.
Trong lòng Đậu Trường Sinh đã hiểu, hành động này của Lữ Phương chính là để chọc giận hắn, mục đích chính là khiến cho hắn tức giận, sau đó tức giận ra tay.
Chắc chắn Lữ Phương sẽ không chống cự, nhẹ thì sẽ cướp đi nửa cái mạng của Lữ Phương, còn nặng thì trực tiếp giết chết Lữ Phương.
Vị này lấy cái chết của mình, từ đó chứng thực việc này, để đạt được mục đích không tiếc gì cả.
Thiên Tử Chi Tỷ này, Đậu Trường Sinh có thể xác định bản thân mình không có, nhưng vị Lữ Phương này nói có vẻ chính xác, không giống như cố tình vu hãm, đối với việc này Đậu Trường Sinh không khỏi nhìn về phía Trần Vương và Tấn Vương còn có Cao Sĩ Minh.
Trong một đội ngũ nhỏ này, có nhiều thế lực khác nhau, không có chứng cứ rõ ràng, cũng không ai có thể chứng thực tội danh này, thực ra bọn họ mượn lý do Thiên Tử Chi Tỷ đến tìm mình, như thế này như chứng tỏ Thiên Tử Chi Tỷ này ở trên người hắn.
Nhìn như trước sau có vẻ mâu thuẫn nhưng Đậu Trường Sinh cũng có khuynh hướng nghĩ rằng Thiên Tử Chi Tỷ ở trên người mình.
Dù sao cũng không có tang chứng vật chứng này thì cục diện trước mắt giống như một trò đùa.
Nhưng nhiều người như vậy, sao mà có thể đùa được?
Thiên Tử Chi Tỷ là một trong lục tỷ, có lực lượng của Ngọc Tỷ Truyền Quốc gia trì, bảo vật như vậy, dù có ngụy trang như thế nào thì cũng không thể giống như một tảng đá bình thường, nếu mình đã từng thấy qua nó, chắc chắn sẽ có ấn tượng.